Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 14

Ed: Rinnina

Beta: lamnguyetminh

Thu một con Thần thú làm vật cưỡi là mơ ước của mọi người trong giới tu tiên ở Cửu Châu, tính cách rõ ràng, đặc tính nổi bật, Hợp Hoan chân nhân luôn dùng hình tượng bếp lò để ám chỉ cũng không ngoại lệ. Nhưng Thần thú ở Cửu Châu có thể đếm trên mười đầu ngón tay, tương đối nổi danh có Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, vốn không tìm được trong giới tu tiên ở Cửu Châu, từ mấy ngàn năm trước đã khó tìm thấy bóng dáng rồi. 

Cổ xưa hơn, ví dụ như Đằng Xà, một vạn năm trước đã thăng làm lục thần đứng đầu Thần giới, thành Thần Quân thứ thiệt. Cùng thời kỳ đó, Hồ Tộc ở Thanh Khâu không biết mời được cao nhân phương nào, giấu cả tộc hồ ly tới nơi khỉ ho cò gáy nào đó không ai biết. Tu vi của Kỳ Lân, Bạch Trạch thì cao thâm, muốn bắt được làm thú cưỡi sao, có đến trước mặt người ta quỳ xuống dâng mình làm vật cưỡi thì hai vị Thần thú đại nhân cũng chẳng thèm để ý. Còn có một vị luôn sinh sôi trong truyền thuyết, chính là Thần thú Bạch Tỷ, cũng đã sớm chết theo Nữ Oa trong lần vá trời kia.

Sự thật chứng minh truyền thuyết đều không đáng tin cậy, trong sự ảo tưởng và cố gắng không ngừng, cuối cùng trong năm đầu của kiếp sống tu tiên thứ ba trăm, Hợp Hoan đã gặp một con Thần thú chính là Bạch Tỷ.

Truyền thuyết cũng không phải là bậy bạ, Tiểu Bạch xà (con rắn trắng nhỏ) trước mắt này, mặc dù thiên phú dị bẩm, nhưng tu vi hiện giờ thật không xứng với hai chữ Thần thú. Tính tình nóng nảy, càng khiếm khuyết chỉ số thông minh, trí nhớ hình như cũng không tốt lắm.....

Khuyết điểm quá nhiều, sẽ không----Quá châm chọc đi.

Hợp Hoan chân nhân phất tay áo dài một cái, năm cái thùng gỗ trống rỗng xuất hiện, rồi chứa đầy nước, mỗi cái chỉ thể chứa được một người. Đầu rắn của Bạch Tỷ hơi nâng lên, mùi máu tươi đập vào mặt, chui vào khoang mũi.

Một tay Hợp Hoan thò vào trong thùng gỗ, khuấy mấy cái, nâng lên một lớp chất lỏng đỏ tươi, hắn vẫy vẫy tay, đưa tay đến dưới mũi Bạch Tỷ, Bạch Tỷ hoàn toàn tỉnh táo, trong thùng gỗ đúng là máu tươi đậm đặc.

"Bé ngoan, để giữ vị tươi, bổn tọa phải cất chúng vòa trong tay áo đó, cả người cũng nhiễm mùi này." Hợp Hoan rất hài lòng khi thấy phản ứng của Bạch Tỷ, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: "Nhưng vì ngươi, tất cả đều đáng giá."

Mùi máu tươi gay mũi, có từng sợi linh khí quanh quẩn, hình như là nhìn ra sự nghi ngờ của Bạch Tỷ, Hợp Hoan chân nhân tiếp tục giải thích: "Đây chính là máu của đệ tử Bất Chu, bổn tọa cố ý chọn lựa đồng nam có tư chất tốt đó."

Liên tưởng đến cuộc trò chuyện của Cao Thiển và Hợp Hoan chân nhân lúc trước, Bạch Tỷ đã nhìn thấu mục đích của bàn cờ lớn này: Trắng trợn cướp đoạt Thần Thú, ép người lương thiện làm ác.

Tâm nguyện nhiều năm qua sắp sửa được thực hiện, Hợp Hoan chân nhân cứ thao thao bất tuyệt chia sẻ lộ trình đầy mưu trí của hắn: "Kể từ ngày ngươi nhập môn, bổn tọa đã để mắt đến ngươi, ngươi xem, vì để có được ngươi, Tử Ngôn cũng bị hy sinh rồi."

Hắn dùng tay thấm máu, vẽ một lá bùa quỷ dị, phức tạp trên mặt đất, vây quanh Bạch Tỷ, sợ nàng không hiểu, còn cố ý giải thích: "Hẳn là ngươi chưa từng thấy qua, Đại trận Huyết tế, đây là thứ tốt đó, có nó, bổn tọa không cần lo lắng ngươi không muốn nữa."

Cho nên vật này dùng để bắt buộc mình kết thành khế ước chủ tớ, danh chính ngôn thuận trở thành vật cưỡi cho Ma Tu Hợp Hoan chân nhân này! Bạch Tỷ thật muốn một ngụm cắn nát Hợp Hoan.

Ước chừng nửa canh giờ, Hợp Hoan chân nhân đã vẽ xong vòng cuối cùng, Đại trận Huyết tế hoàn toàn thành hình. Hợp Hoan lại móc một đống thi thể không trọn vẹn từ trong ống tay áo ra, tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Không bao lâu sau, những thi thể này bị đánh thành thịt vụn thật nhỏ, trong cổ họng Hợp Hoan chân nhân đột nhiên phát ra một vài làn điệu trúc trắc, kỳ quái, thịt vụn bay lên, biến thành từng chuỗi bay về tay áo trống không của Hợp Hoan. Sau đó, là tiếng máu thịt sinh ra, vẻ mặt Hợp Hoan rất dữ tợn, mạch máu phồng lên, nhưng rất nhanh, mặt hắn liền dãn ra, thậm chí bắt đầu nhắm mắt lại hưởng thụ.

Rốt cuộc, tiếng máu thịt mọc ra cũng dừng lại, một cánh tay như đóa hoa sen non trắng nõn từ trong tay áo trống không vươn ra, Hợp Hoan chân nhân nâng cánh tay này lên, kiểm tra lại kĩ càng, vô cùng hài lòng.

Nếu không phải vì trong bụng không có thứ gì, Bạch Tỷ đã nôn mửa không ngừng rồi, dùng máu thịt của người khác ngưng tụ thành phần tay, chân đã bị cụt của mình, thật là độc ác, quả thật còn giống tu ma hơn cả Ma Tu.

Hợp Hoan chân nhân vẫn ung dung thưởng thức vẻ đặc sắc trên cái mặt rắn của Bạch Tỷ, không nhịn được cười vui vẻ, nói: "Bé ngoan, bây giờ bắt đầu nghi thức của chúng ta, mặc dù bổn tọa chơi đùa với vô số nam nữ, nhưng cũng không thật lòng với ai, bọn họ đều là mây trôi, chỉ có ngươi mới là duy nhất của Hợp Hoan ta." 

Mí mắt Bạch Tỷ trợn lên, dùng việc giả chết biểu đạt tâm trạng khinh bỉ vô hạn của mình. Hợp Hoan chân nhân bị dáng vẻ này của nàng chọc cho mỉm cười, khó trách người phàm thường nói, con của mình là tốt nhất. Vật cưỡi của hắn, dù bày ra dáng vẻ không thèm để ý đến chủ nhân, hắn vẫn rất thích, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là đáng yêu.

Liếc mắt nhìn Đại trận Huyết tế trên đất, thời gian đã không còn sớm, Hợp Hoan vươn ngón trỏ đặt nhẹ lên miệng rắn của Bạch Tỷ, quyến rũ cười một tiếng, lung la lung lay đi vào tâm trận.

Trong lòng Bạch Tỷ lạnh đến buồn nôn, nếu như nhớ không lầm, vừa rồi hình như tên cặn bã này có liếm ngón trỏ......

""Đại đạo phế, chư ma xuất, nhân danh ta, huyết tế thành*......"

*câu này là thần chú, đại ý là: đại đạo đã tàn, ma quỷ đi ra, xưng danh của ta, hoàn thành (nghi lễ) dùng máu tế

Ý lạnh khoan tim thấu xương giống như một chiếc lưới khổng lồ, bao phủ Bạch Tỷ trong đó, trong màu máu đậm đặc, một bàn tay trắng như ngó sen đưa về phía nàng......

——

Bên ngoài Thiên lao trên đỉnh Chúng Pháp, gia chủ Vương gia mang theo nữ nhi Vương Linh và Phục Thiên chân nhân, Môn chủ Bất Chu, trưởng lão Ôn Cửu đến thăm Tử Ngôn tiên tử.

Đột nhiên Vương Kiệm dừng bước, hỏi: "Môn chủ, không biết các ngươi có cần đi trước để trò chuyện riêng với Tử Ngôn tiên tử hay không?"

Phục Thiên chân nhân không ngờ Vương Kiệm lại khôn khéo bên ngoài, tỉ mỉ bên trong, gật đầu, mang theo Ôn Cửu vào tầng cao nhất của đỉnh Chúng Pháp. Trên đất trừ mấy khối thiên thạch vụn tán loạn, thì là Tử Ngôn tiên tử mặc váy màu tím, nửa nằm nửa ngồi.

Chắc là thiên thạch bị chém nát, Phục Thiên dùng khóe mắt liếc nhìn Ôn Cửu bên cạnh, rất nhiều chuyện, đều là người trong cục thì u mê, người đứng ngoài nhìn thì sáng suốt. Làm người quản lý cao nhất của Bất Chu môn, những mối quan hệ rối loạn cắt không đứt ở dưới mí mắt này, hắn đương nhiên là biết được. Dáng vẻ này của Tử Ngôn, bị người ngoài nhìn thấy, quả thật có chút.....Không biết nói gì.

"Tử Ngôn, ngày mai là phán xét rồi, là cơ hội cuối cùng của muội, muội nên quý trọng đi."

Phục Thiên ra hiệu cho Ôn Cửu, hắn đi lên trước khom lưng tháo thiên thạch trên chân Tử Ngôn, rồi lại tháo trên tay nàng.

Sau khi hai người đi ra, hàng mi dài của Tử Ngôn buông xuống phủ trên khuôn mặt, gặp lại, có lúc còn rung động lòng người hơn lúc mới gặp lần đầu.

"Vương mỗ tên một chữ Kiệm, vị này chính là Tử Ngôn tiên tử đi, A Linh đã được ngài chăm sóc nhiều." Nói xong, nam tử khom người thi lễ, lễ phép xa cách, vô cùng khách khí.

Tử Ngôn cố nén kích động vò vò áo, che giấu đôi tay đang run rẩy dưới ống tay áo rộng rãi, hít sâu một cái, nói: "Nghe tiếng Lang Gia Vương thị đã lâu, hôm nay mới gặp mặt."

Thật ra trước kia hai người cũng đã gặp mặt nhau từ xa, nhưng phần lớn Tử Ngôn đều dùng khăn che mặt để tô đậm thêm sự phiêu dật của mình. Còn Vương Kiệm thì được người ta vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, nhìn thấy nhau mà không có nhiều lớp ngăn như vậy, đúng là lần đầu tiên.

Trong lòng Vương Kiệm có chút khó chấp nhận, vị Tử Ngôn tiên tử này không giống với người hắn muốn tìm, không cùng một kiểu. Mặc dù dáng vẻ trước mắt có phần thê thảm, nàng cũng xinh đẹp hơn người hắn muốn tìm quá nhiều.

Hai người khách khí chào hỏi, bắt đầu nói về vấn đề dạy bảo Vương Linh, sau đó ngươi tới ta đi khen tặng lẫn nhau, Vương Kiệm hết sạch hứng thú, tư thế rền vang đi tới Bất Chu, xem ra chỉ có thể thất vọng mà về. Vương Linh vừa khóc vừa cười, tán gẫu chuyện nhà với sư tôn của mình. Cuối cùng, mấy người hình như không còn gì để nói, chuẩn bị cáo từ, Vương Linh lưu luyến không rời, làm nũng ôm lấy Tử Ngôn tiên tử, Vương Kiệm an ủi mình: Có lẽ là do thiếu thốn tình thương của mẫu thân mà thôi......

Tử Ngôn nhìn đồ đệ trong lòng, trái tim chợt mềm nhũn ra, nàng vén một lọn tóc ra sau tai, rồi lấy hoa tai xuống, không nói lời nào nhét vào trong tay Vương Linh, dịu dàng nói: "A Linh, đeo cái này vào."

Vương Linh nhìn dáng vẻ như dặn dò hậu sự của sư tôn, nói gì cũng không chịu nhận, đáp: "Sư tôn, từ nhỏ A Linh đã không có mẫu thân, người là trưởng bối quan trọng nhất với A Linh. Sư tôn, A Linh còn muốn cùng người.....Nói chuyện với A Linh, kính rượu người...."

Tử Ngôn càng nghe càng đau lòng, những điều Vương Linh nói đều là những hy vọng nhỏ nhoi của một đứa bé, nhưng không biết tại sao trong lòng nàng lại vô cùng ấm áp, âm thầm quyết định, nhất định phải lật lại bản án!

Bước nửa bước ra khỏi thiên lao, Vương Kiệm không để ý mấy câu nói của Vương Linh, từ lúc thấy Tử Ngôn vén tóc, trong lòng hắn liền nhấc lên sóng to gió lớn, hành động tùy ý như vậy, động tác giống như hai giọt nước, cùng nàng...... Quả thật như cùng một khuôn đúc ra.

——

Bạch Tỷ chỉ cảm thấy mình rơi vào trong một vùng bóng tối, còn lâu hơn lần chết đuối kia rất nhiều. Nàng muốn mở to mắt, nhưng mí mắt giống như đúc bằng chì, dù dùng sức thế nào cũng không mở ra được. Nàng rất muốn kêu ra tiếng, nhưng cổ họng khô khốc, đau rát, lúc nàng sắp buông tha thì một chùm sáng đánh vào trong bóng tối, dưới ánh sáng có một người đang đứng, trường bào đen tuyền, đôi con ngươi màu vàng kim dựng đứng......

"A Tỷ......"

Bạch Tỷ thấy hơi phiền, kêu la cái gì, mau tới cứu người đi! Người khác không biết con rắn bị xâu thành chuỗi là ta, ngươi còn không biết sao! Sao lại làm thú cưỡi cho người ta được chứ?!

Càng nghĩ càng tức giận, Bạch Tỷ tức giận đến mức muốn lập tức ngồi dậy, dạy dỗ thật tốt Đằng Chi Sơ ở trước mặt, nghĩ như vậy, sau đó nàng thật sự.......Ngồi dậy rồi!!!

"A Tỷ, nàng đã tỉnh." Trong giọng nói xa xăm, trong trẻo mang theo vui vẻ khó đè nén, Đằng Chi Sơ ôm chặt lấy Bạch Tỷ.

Bạch Tỷ chậm rãi mở đôi mắt nặng nề ra, cố gắng nghĩ lại chuyện ở tầng hầm ban nãy, nhưng mà một chút ấn tượng cũng không có, đẩy Đằng Chi Sơ một cái, hỏi: "Ta nhớ Hợp Hoan muốn ký khế ước với ta đi?"

"Ừ." Bạch Tỷ thấy trong đôi mắt màu vàng kim của Đằng Chi Sơ có vẻ tàn nhẫn.

Khi đó, lúc Hợp Hoan đắc chí cho là có thể lập tức thu được một con Thần thú, không ngờ trong Đại trận Huyết tế nổi lên một trận gió điên cuồng, tất cả văn tự trên mặt trận, đã không thấy tung tích. Bên cạnh đại trận, nam tử vận một thân đen tuyền ngạo nghễ đứng thẳng. Hắn tiến tới từng bước, ánh mắt nhìn Hợp Hoan như đang nhìn một người đã chết.

Hợp Hoan đương nhiên nhận ra hắn, vị đó đã sớm đi vào Thần giới, Thần quân Đằng Chi Sơ đứng đầu Lục đại Thần yêu, cũng là Thần thú Đằng Xà của vạn năm trước. Thấy vị Sát thần này, Hợp Hoan không chút do dự phất ống tay áo, bỏ chạy.

Giải thoát Bạch Tỷ bị xâu thành xà nướng trên giá gỗ xuống, nhìn nàng hít vào thì ít thở ra nhiều, dáng vẻ thoi thóp do bị hành hạ, sự phẫn nộ và hung bạo của Đằng Chi Sơ hoàn toàn thức tỉnh. Rồng có vẩy ngược, Đằng Xà cũng thuộc loài rồng. Mà Bạch Tỷ, là vẩy ngược duy nhất của hắn.

Tay phải Đằng Chi Sơ khẽ vung lên, hung hăng bóp chặt cổ Hợp Hoan, tay trái cắm vào lồng ngực hắn, dùng sức lôi thứ trong đó ra ngoài. Đằng Chi Sơ cầm trái tim vẫn còn đập đó, dùng sức bóp chặt, máu lập tức văng khắp nơi. Đối với người tu tiên mà nói, trái tim cũng không quan trọng, ngay lúc Hợp Hoan thở phào nhẹ nhõm cho là tránh được một kiếp thì tay trái Đằng Chi Sơ lại duỗi vào đan điền của hắn. Sau khi tu vi đã đạt tới Hóa Thần, bên trong đan điền sẽ có một người tí hon, là Nguyên Anh do Kim Đan biến thành, người tí hon này, là tính mạnh của người tu tiên.

Người tí hon cảm thấy có nguy hiểm tới, nhanh nhẹn bay ra khỏi xác thịt. Đằng Chi Sơ tiện tay vung lên, vẻ đẹp như băng sương của Hợp hoan chân nhân cũng chết theo thân thể đó rồi. Cơn giận của Đằng Chi Sơ còn chưa tan, sao có thể cho hắn thoát đi, phần thân dưới lập tức hóa thành đuôi rắn, quấn lấy người tí hon gần như đã chạy trốn ra ngoài. Đằng Chi Sơ sử dụng Thái Cực đồ, người tí hon bị chụp dẹp lép, Nguyên Anh bị thần khí gây thương tích, luôn luôn là hồn bay phách tán.

"Tên khốn kia có lời rồi!" Bạch Tỷ nhăn nhó khuôn mặt, tức giận bất bình.

Đằng Chi Sơ vuốt vuốt đầu nàng, nói: "Nhổ cỏ tận gốc, tránh cho phiền toái sau này." 

Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Dù sao cũng không thể ở bên cạnh nàng từng phút từng giây được."

Vành tai Bạch Tỷ ửng đỏ, ôm chân cuộn thành một cục, đã nói là quan to bá đạo, sao lại có cảm giác......Cưng chiều vậy! Hiện tại trong thoại bản lưu hành trong nhân gian, nam thần cao lãnh mới được hoan nghênh nhất, có hiểu hay không!

Mất mà tìm lại được thật khiến người ta vui sướng, khó trách người phàm thường nói: Tiểu biệt thắng tân hôn. Quen nhau lâu như vậy, Đằng Chi Sơ trong ấn tượng của Bạch Tỷ, phần lớn là điên cuồng mà nhiệt tình quá độ, dùng từ của con người, gọi bệnh xà tinh*......

*thực ra là bệnh thần kinh ý

Bạch Tỷ ngượng ngùng như vậy, cũng hiếm khi thấy được, hắn chẳng chút nghĩ ngợi, hóa thành nguyên hình, quấn lên người Bạch Tỷ, quanh co leo lên, cho đến lúc đầu rắn tựa vào đầu người.

Bạch Tỷ hơi ngây ngốc, hoảng hốt nhớ lại một câu nói trong “Linh Thú Chí”: Yêu Giả, lúc tìm phối ngẫu, đa số sẽ hóa thành nguyên hình, bởi vì họ nghĩ thân yêu mới đẹp, muốn lấy lòng người kia?
Bình Luận (0)
Comment