Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 18

Edit: Lavender – Blue

Beta: Maria Nyoko

Chỗ ở của đồ đệ duy nhất của ta - Bạch Tỉ chính là ngôi làng Bạch gia thôn cách chân núi Bất Chu Sơn hai mươi dặm, được gọi là nơi gần các vị thần tiên nhất. Lão nhân trong thôn thường nói đã từng gặp thần tiên bay qua trên đầu, ngoại trừ những lúc đi làm việc, khoảng chừng hai mươi năm một lần, các vị Thần Tiên sẽ tới phàm trần tìm kiếm người có tư chất cao để thu làm môn hạ, đối với phàm nhân mà nói, đúng là một cơ hội tốt bước vào tiên môn.

Đó là lần đầu tiên ta tới Bạch gia thôn, nghe nói ngày thường ngay cửa thôn sẽ có mấy lão nhân ngồi bày bán trà nước, hôm nay lại vô cùng yên lặng. Cách cửa thôn không xa là chỗ dán cáo thị, thì lại bị quây quanh nước chảy không lọt. Cho nên nếu có người đi lối khác cách xa đám người, thật sự rất nổi bật. Nàng không phòng bị chút nào mà bị kéo vào như vậy, đó là một thiếu nữ mặc quần áo màu xám, đi chưa được mấy bước thì bị thôn trưởng cứng rắn kéo về trong quần chúng vây xem.

Bởi vì tò mò, ta mở mắt ra nghe nhìn, nhất định không ai tin tưởng Thiên Diễn chân nhân cũng sẽ nghe lén phàm nhân nói chuyện. Thôn trưởng dùng giọng nói vang dội gấp mấy lần bình thường lặp đi lặp lại nói: "Hôm nay là ngày chư vị Thần Tiên ở Bất Chu Sơn chọn đệ tử, sau một nén nhang nữa trẻ con trong thôn theo lão phu đến sân, bỏ lỡ sẽ phải chờ thêm hai mươi năm nữa."

Cách tuyên truyền khua chiêng gõ trống này vô cùng có hiệu quả, gần như cách một trăm thước, có thể thấy có người chạy đến xem bố cáo nhiều lần. Sống lâu ở tiên môn, ta sớm đã không thích ứng cách truyền tin thô bạo như thế, cố đè xuống nội tâm không hiểu, ta tiếp tục nhìn người thiếu nữ kia.

Bạch Tương - cháu gái thôn trưởng tới trước mặt nàng: "A Tỉ, ngươi đi không? Nghe nói làm Thần Tiên có thể bay, biến đá thành vàng."

Thì ra nàng gọi là A Tỉ, vẻ mặt nàng kiêu căng, cố ý hay vô ý cách xa cháu gái thôn trưởng, điệu bộ như ông cụ non đang đùa giỡn.

Vốn là thiếu nữ vừa tới tuổi cập kê như quả đào tươi non, trong sáng như nước. A Tỉ khẽ nâng cao cằm: "Làm thần tiên? Làm thần tiên có cái gì tốt, trừ mất hứng thú ăn ngon, mất hứng thú với mỹ nhân, hoàn toàn không có thực sắc tính dã (Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người), không phải cái xác không hồn sao? Huống chi nếu làm thần tiên giống như chúng ta thấy qua trong tiểu thuyết tu tiên, tình tiết chuyện xưa bình thường đều là như vậy: tất nhiên nhân vật chính biết bay, toàn bộ các loại khác đều thăng thiên, trừ nhân vật chính có hậu cung ba ngàn, toàn bộ nhân vật khác đều làm vật hy sinh."

Tiểu thuyết tu tiên, đó là thứ gì? Ta tự khoe đã đọc hết một lượt kho kinh đạo giáo, lại thật sự chưa xem thoại bản nhân gian như vậy.

Vậy mà phản kháng vô hiệu, dưới sự thúc đẩy của thôn trưởng, sau một nén nhang, bên trong viện của thôn trưởng, qua ba tầng náo nhiệt bên ngoài, A Tỉ vẫn đứng xếp hàng vào giữa các thiếu nam thiếu nữ. 

Ta đứng giữa đám đông, nhìn về phía mọi người nói: "Tiêu mỗ đến từ tiên môn Bất Chu, vì tìm kiếm người hữu duyên với tiên đạo, xin phiền các vị cầm trắc linh thạch theo thứ tự, tất cả đều có nhận định riêng về mình."

Nhíu mày nheo mắt, ta vẫn lưu lại một ít thần tức trên người A Tỉ, nàng vô ý tới đây nhưng cũng ngẩng đầu nhìn ta mấy lần, nghĩ đến nhóm tiên tử Cửu Châu đã đánh giá ta: toàn thân áo trắng, vóc người cao to, hai lông mày nghiêng xéo sát tóc mai, hai mắt đen nhánh, tư thái thoải mái. 

Bốn mặt của bức tường ngoài sân có thể sử dụng như một bức tranh thủy mặc.

Nhìn bộ dạng nàng có chút ngốc nghếch, trong lòng ta mơ hồ có chút mong đợi: A Tỉ nàng hài lòng?

Rất nhanh, ta phát hiện mình thật là hồ đồ, Thiên Diễn chân nhân, cần gì phải làm cho một thiếu nữ phàm nhân hài lòng!?

"Bạch Tương, địa linh căn, nhập môn."

Sau con gái của thôn trưởng, đến lượt A Tỉ khảo nghiệm tư chất linh căn.

"Cô nương?" Ta gọi nàng.

Nàng nghe tiếng hồi hồn tiến lên, lập tức cầm trắc linh thạch, mới vừa đụng phải trắc linh thạch, đôi tay liền dính thật chặt vào phía trên, vốn là tảng đá trong suốt không nhúc nhích, màu sắc không hề biến hóa, chỉ hơi hơi có một chút ánh huỳnh quang phát ra.

"Ngụy linh căn, chờ định đoạt."

Nàng nhìn ta, rất là mơ hồ, có lẽ không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp này, nhưng hiển nhiên nàng hiểu ý chờ định đoạt, trên mặt xuất hiện vẻ rầu rỉ, vẻ mặt này ta thường thấy ở tiên tử Cửu Châu, họ thường nói: nếu thần tiên nào trưởng thành cũng có dáng vẻ như Thiên Diễn chân nhân, tu tiên thực là không tồi. Ngẫm lại xem, trước mặt có thần tiên hát ca, mỹ nam ngồi thành đoàn bên cạnh, cảm giác này, suy nghĩ một chút cũng rất thích.

Cùng lúc này, ta nhìn rõ nàng, nhận xét tổng thể, hai chữ — yêu nghiệt. Dưới Lông mày đen  là một đôi mắt to giống như giọt nước, miệng như cánh hoa trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cằm hơi nhọn, tóc dài đen như mực, mặt tiêu chuẩn hồ ly tinh, vậy mà không chỉ như thế, vóc người nàng còn rất đáng tự hào, nghĩ đến mỗi sáng nàng bị chính vẻ đẹp của mình đánh thức, cảnh soi gương mà nước miếng chảy dài, bỗng nhiên ta có chút buồn cười. Vậy mà cũng không có tác dụng gì, Bất Chu có môn quy, ngực quá lớn không thể nhập môn......

Lại khảo nghiệm mấy người, cuối cùng trúng tuyển chỉ có Bạch Tương có địa linh căn, tiểu cô nương vui vẻ lập tức có ngay mười vạn câu hỏi vì sao.

"Tiên trưởng, Thần Tiên có thể muốn đi đâu thì đi đó sao?"

"Phải thành đại đạo, dĩ nhiên có thể vượt qua Tinh Hà Đại Xuyên."

"Những thế giới khác cũng có thể sao? A Tỉ nói có một nơi, có thể nói chuyện phiếm cùng người ngoài ngàn dặm, trong vòng một ngày bay qua Bất Chu Sơn." Bạch Tương tiếp tục truy hỏi.

"Hả? Thiên hạ rộng lớn, thực sự muôn hình vạn trạng. Đại thành giả, súc địa thành thốn (Một chiêu thức võ công), thế giới ngươi nói đến, cũng có thể."

Bạch Tỉ dừng bước chuẩn bị về nhà, mở rộng tầm mắt nhìn chúng ta.

"Ôi chao, ai, ôi, trời quang đổ mưa? Mưa này còn rất nóng" A Tỉ vừa lấy tay sờ, đầy máu.

Ta đứng đối diện với một người, bộ mặt người này rất xấu, mắt xanh hốc hác, đôi môi đen tím, kiểu tóc giống như ngũ độc ở phàm trần, một thân áo xanh, giống như một kẻ say nha phiến. (thuốc phiện)

Song câu của người này phất qua, tay áo ta lay động, song câu trở lại trong tay người kia.

Ta vung ống tay áo, giọng nói tức giận: "Người tiên môn không cùng người phàm động thủ, đánh vỡ quy tắc Thiên Địa, không sợ thiên lôi đánh sao?"

Ánh mắt kẻ say nha phiến chuyển sang sau lưng: "Phục vụ tốt nhóm phàm nhân cho ta." Phía sau hắn mười mấy người nhảy vào bên trong thôn dân, đao kiếm lướt qua, đổ máu đầm đìa.

Một tay ta cầm kiếm, một tay bắt quyết, bay lên trước, song câu của kẻ say nha phiến vượt qua ngăn cản, quay ngược lại mấy bước. Một lát sau, lúc trước trong sân đầy người giờ chỉ còn lại Tiêu tiên trưởng với đám kẻ say nha phiến, tân đệ tử Bất Chu cũng ngã vào trong vũng máu, ngực chảy máu.

"Cuộc sống đừng quá đắc ý, đừng để đến lúc nhìn thế trận lại không thể làm gì, ha ha ha".

Tiếng cười xa dần, cho đến khi mất hẳn, ta hiểu rõ nàng còn sống, hình như sau khi nàng xác định an toàn mới dám nhúc nhích, nhìn cả sân ngổn ngang, im lặng nước mắt chảy xuống.

Đây là cảnh tượng trong thế giới huyền ảo, gần như những năm này không nơi nương tựa, Bạch Tỉ đã sớm xem thôn dân như người nhà của mình, mọi người thương nàng không cha không mẹ, một thân một mình, cơm ăn áo mặc do Bạch gia tiếp tế.

A Tỉ chợt chạy chậm tới trước người hắn, quỳ xuống đất.

"Đệ tử Bạch Tỉ, bái kiến sư phụ."

Báo thù cho thôn dân cũng tốt, mình ăn uống ngủ cũng tốt, cho dù là tìm chỗ an thân, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đều không thể không tu tiên.

"Tư chất ngụy linh căn cũng không thích hợp tu tiên."

"Hiện tại Bạch gia thôn chỉ có một mình ta may mắn sống sót, có chút ít còn hơn không."

Ta nhìn Bạch Tỉ, thiếu nữ trước mắt mặt quyết tuyệt, mới vừa rồi cả thôn bị tàn sát, không thấy sự hốt hoảng, sợ bị cự tuyệt, hơn nữa cứ nói ra một lần như vậy, vậy mà năng lực tốt này là ngụy linh căn ——

"Bạch Tỉ không cầu Trường Sinh, dù sao Bất Chu cũng phải có người làm việc vặt, lần này Bạch Tỉ chỉ muốn, chỉ muốn có một chỗ dung thân!"

Mặc dù thường thấy tiên tử đặc biệt xinh đẹp trong giới Tu Tiên, ta đây tự nhận thẩm mỹ khá cao không thừa nhận cũng không được, người thiếu nữ trước mắt này quả thật có tiềm chất họa thủy, huống chi chuyện sát Thôn, quả thật có liên quan với ta, về tình về lý cũng nên thu nàng.

Đệ tử mới nhập môn lạy Môn chủ, người được chọn lựa cũng đi qua Phong Động Thiên Phúc Địa, mới có thể trở thành đệ tử chính thức, tư chất tốt, sẽ phân vào nội môn, trở thành đệ tử nội môn, tư chất bình thường, sẽ chỉ tiến vào ngoại môn. Một cửa ngăn cách trong và ngoài, đối xử khác nhau rất nhiều. Mỗi tháng đệ tử Nội Môn lãnh đan dược linh thạch mà đệ tử ngoại môn không sánh bằng. Dĩ nhiên, còn có một loại đệ tử giỏi trên Nội môn, gọi là đệ tử thân truyền, những thứ hạng này do Môn chủ hoặc là tất cả Đường Lão chọn lựa từ trong hàng đệ tử xuất sắc nhất.

Ngày ấy, thông qua khảo nghiệm có ba người Bạch Tỉ, Lưu Niệm Khanh, Vương Linh theo Ôn Cửu tiến vào chính điện Bất Chu, bên trong đại sảnh, đèn dầu sáng rỡ, ngồi ở chủ vị, chính là môn chủ Bất Chu, Phục Thiên chân nhân, từ xa nhìn lại, tóc bạc mặt hồng hào, đạo bào xám trắng, áo tay rộng, vạt áo đơn giản, vài chỗ có ám văn lưu động, bình thường là tu sĩ lại thêm pháp trận trên quần áo, đạt tới hiệu quả đặc biệt, giống như chống bụi trần, đặc biệt giống như phòng ngự, yếu hóa công kích. Nữ tử áo tím đứng bên trái Phục thiên chân nhân chính là quan chủ khảo Tử Ngôn tiên tử, phía bên phải còn lại là đệ tử Bạch gia thôn ta tuyển chọn.

Trừ ba người mới ra, bên trong đại sảnh còn có ba tổ khác, do mấy vị tiên trưởng đứng đầu

Ba tổ khác cũng có mười mấy người, duy chỉ có tổ Bạch Tỉ ở chỗ này, chỉ có ba người, xa xa Bạch Tỉ nhìn thấy không nhịn được lại gần bên tai Vương Linh: "Những người khác cũng là người mới? Người thật nhiều."

"Theo địa vực giới Tu Tiên Cửu Châu, có bốn phương Đông Nam Tây Bắc. Chúng ta là tu sĩ Tây Phương tư chất kém hơn ba nơi này chút."

"Đây là vì sao?"

Nét mặt Vương Linh đầy kinh ngạc, dù sao tại giới Tu Tiên Cửu Châu không ai không biết chuyện, nàng cười cười giải thích nói: "Hơn một vạn năm trước, trời Tây Phương Cửu Châu sập bị vùi lấp, thượng thần Nữ Oa tự mình vá trời, sau này linh khí Tây Phương bắt đầu mỏng manh so với ba phương khác rất nhiều."

Trong thế giới phàm tục, Nữ Oa sống ở trong truyền thuyết Thần Để, nhưng ai có thể bảo đảm, thế giới chuyện xưa, chưa chắc không phải là lịch sử một thế giới kia.

Ôn Cửu cùng ba người khác dẫn dắt đệ tử mới theo mọi người cùng nhau hành lễ: "Gặp qua Môn chủ."

Phục thiên chân nhân chậm rãi đứng lên: "Chư vị đều có tư chất thượng đẳng, người tâm trí kiên định, hôm nay phải vào Bất Chu, là chư vị có thiện duyên, ngày sau sẽ thành đạo lớn, nhất định là sơn môn may mắn."

Thật ra thì Môn chủ nói lời này, ý chính là hôm nay ngươi lấy Bất Chu làm vinh dự, ngày mai Bất Chu lấy ngươi làm vẻ vang. Trong lúc biểu đạt ân uy cùng ký thác kỳ vọng đối với các vị đệ tử mới, rất có thể nhìn ra Bất Chu ta coi trọng bồi dưỡng hậu bối. Mà các thiếu niên và thiếu nữ, mặt lộ vẻ tự mãn, mặt mày giản ra, giống như đã có nửa bước thành công.

Phục Thiên chân nhân ngồi chủ tọa, xoa mấy cái râu bạc trắng tinh, lại nói: "Tổ tông có quy củ không thể bỏ, Tử Ngôn, từ ngươi bắt đầu chọn lựa thôi."

Tử Ngôn tiên tử nhẹ nhàng đi xuống, trực tiếp đi về phía Vương Linh, thủy tụ * thật dài vung lên, quấn Vương Linh, kéo đến trước người của nàng, uyển chuyển cười một tiếng, hướng về phía Vương Linh nói: "Trong các đệ tử bốn phương, Bản Tiên Tử nhìn ngươi vừa mắt nhất."

(* tay áo mềm như nước)

Vương Linh lập tức quỳ xuống đất dập đầu làm đại lễ bái sư.

Trong các đệ tử mới, lục tục có người được chọn lấy, Lưu Niệm Khanh không có gì bất ngờ thành Đệ Tử Nội Môn, đệ tử Ôn Cửu, trong số người mới ở ba phương khác, cũng có mấy người được các vị chân nhân chọn trúng.

"Hừ, sư huynh tính toán khá lắm, đợi người khác lựa tốt rồi, mới sai người thông báo bổn tọa." Âm thanh mềm mại thanh thúy, nhìn theo tiếng, người tới khoác lụa mỏng màu đỏ, vai tuyết nửa lộ, giữa mi có nốt Chu Sa. Chỉ nghe giọng, nhận không ra nam nữ, thoáng nhìn giống như dáng vẻ tiên tử quyến rũ.

Ta liếc một cái, thấy Bạch Tỉ lặng lẽ nuốt nước miếng, không thể không nói, ánh mắt nàng có chút kém.

"Sư đệ chỉ giáo cho, còn không phải là sợ quấy rầy sư đệ thanh tu." Phục thiên chân nhân giải thích tương đối qua loa.

"Hả? Nếu như vậy, thì ta cũng chọn."

Bạch Tỉ cúi đầu, đoán chừng nàng đang suy nghĩ: nhìn đẹp mắt như vậy, cho dù ngày ngày bị mắng, chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần, cũng tha thứ.

"Ngươi đi." vì sao âm thanh gần như vậy?

Bạch Tỉ cảm giác cằm của mình bị người khác nâng lên, gương mặt phóng đại ngay trước mặt, mỹ nhân đối diện Bạch Tỉ cười một tiếng.

"Chậm đã." Bạch Tỉ bị một giọng nói trong trẻo kéo về thực tế, lúc này, ta đã đi tới trước mặt nàng.

"Sư đệ, tổ huấn bổn môn, ngực quá lớn không thể làm đệ tử Nội Môn."

Bạch Tỉ thiếu chút nữa không phun máu ra, nội tâm chạy như điên ra mười vạn con lạc đà, sắc mặt nàng sáng loáng viết: Tổ sư khai sơn nơi này nhất định là một người nghèo khổ!

"Ha ha, từ trước đến giờ Hợp hoan chân nhân ta tu chính là đạo hợp hoan, về sắc đẹp nữ tu so với ta cũng không bằng".  Hợp Hoan chân nhân ngừng lại một chút: "Chán", hất tay áo một cái, đạp gió bay đi.

Sắc mặt Bạch Tỉ đầy bất ngờ, Hợp Hoan, nghe tên cũng biết, mới vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã thành lô đỉnh, phải biết, mặc dù Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, thành quỷ cũng phong lưu, nhưng cũng chết, chết vinh còn hơn sống nhục.

"Bạch Tỉ, ngươi nguyện ý lạy Tiêu mỗ làm vi sư."

Xà hạt mỹ nhân và quân tử nhẹ nhàng, lô đỉnh nội môn và đệ tử ngoại môn, ta chỉ cần nàng không có ngu suốt đời. Tập luyện cũng bỏ đi, sẽ lựa chọn chính xác.

Bạch Tỉ quỳ xuống đất, giọng run rẩy: "Đệ tử Bạch Tỉ, bái kiến sư phụ."

Duyên phận thật là rất thần kỳ, thiếu nữ run rẩy trước mắt cùng thiếu nữ tỉnh táo quả cảm Bạch gia thôn từ từ trùng lặp, sẽ chậm rãi lột bỏ vỏ ngoài, tay của ta đảo qua, thiếu nữ được đỡ dậy, ta chính thức thành sư tôn của nàng.

Chọn lựa kết thúc rất nhanh, Bạch Tỉ cùng cả đám đệ tử ngoại môn và quản sự phòng nhận lấy vật phân phối.

Chỗ ở đệ tử ngoại môn không có ở trên núi, cho nên linh khí mỏng manh rất nhiều, kiến trúc cũng là phòng ốc thấp liền kề, chỗ ở ngoài, biển hoa thấp thoáng ở mảng sân cỏ lớn, tùy tiện hít một hơi, vị ngọt cỏ xanh cùng mùi hoa vọt vào lỗ mũi, Tam đại tiên môn Cửu Châu là đỉnh Bất Chu Sơn, mặc dù bên ngoài tuyết trắng quanh năm không thay đổi, bên trong cũng là một chốn đào nguyên.

——

Nàng là dân mù đường, còn rất tham ngủ.

Ngày ấy, ta tuyên đọc môn quy trên đỉnh núi Diệu Âm, nàng không chỉ tới trễ, khi lắng nghe cổ càng thấp xuống, đợi đến khi nàng vặn đầu, chánh điện đã rỗng tuếch, trong lúc nàng ngủ gật đại điển bái sư đã kết thúc. Trên chủ vị, ta đưa lưng về phía nàng, rất nhiều tiên tử Bất Chu, họ thường nói ta là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Sau ta lại từ từ xoay người, ánh mắt rơi vào trên người đệ tử mới phía dưới: "Vì sao không đi?"

"Đệ tử, " Bạch Tỉ dừng một chút, " Từ hôm qua đến nay đệ tử vẫn chưa đói bụng, có thể xin sư tôn xem một chút hay không."

Ta cách ống tay áo nắm được tay phải Bạch Tỉ, mềm mại mà hơi lạnh.

"A Tỉ có từng tu hành?"

Bạch Tỉ ngây ngẩn cả người: "Đệ tử chưa từng."

Ta khẽ cau mày, ném ra một quả Ngọc Giản, Bạch Tỉ nhảy lên, Ngọc Giản xẹt qua đường cong đẹp mắt, khóe mắt phải ta giật giật.

"Phải chú ý luyện Trúc Cơ, dán lên trán, có thể thăm dò thần thức"

Bạch Tỉ xấu hổ nhặt Ngọc Giản lên: "Sư phụ, cái kia, cái kia, vì sao đệ tử không đói bụng?"

"Sau khi đạt tới Trúc Cơ, đạt tới hậu kỳ Luyện Khí, mấy ngày không ăn cũng sẽ không có cảm giác đói."

Chẳng lẽ, nàng Luyện Khí trên đỉnh rồi hả? Tại sao chưa bắt đầu dẫn khí nhập thể......

Đồ đệ ta ngu ngốc, hình như...... Cũng không phải là ngu ngốc như vậy thôi......?
Bình Luận (0)
Comment