Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Chương 32

Sau khi giải quyết xong mọi việc,"Bộ ngũ siêu đẳng" đã cùng nhau ăn 1 bữa no nê ở LC Restaurant.Món kem dự tính sẽ ăn ban đầu(trước khi xảy ra chuyện tên lừa đảo đó ạ!)giờ đây lùi về thực đơn tráng miệng.Tụi nó đang ăn trưa,ăn trưa muộn vì đã 2 giờ chiều rồi.Hihi,may mà buổi chiều trường Royal nghỉ học.Với lại cũng may khi nhà hàng này thuộc tập đoàn của nhà nó nên mới có phòng VIP để cả 5 đứa ngồi lại ăn.Chứ không thì nhìn cảnh ngoài kia mà đau đầu:Đông như kiến.

Cả bọn vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ,kẻ nhiều "muối" nhất không ai khác là chị Linh Chi nhà ta.Lầy hết phần người khác.Không biết cứ tưng tửng kiểu này rồi tương lai có ai dám rước về không nữa? (Đầy,tại chị Linh Chi kén cá chọn canh đấy chứ!)Buôn đủ thứ trần đời:Nào dưa lê,nào là dưa chuột,nào là hành,nào là muối,...nhưng xem ra mặt hàng của 5 con người này không bao giờ là hết.

Chuyện "Bộ ngũ siêu đẳng" đem ra tám nhiều nhất còn gì hơn là ca ngợi chiến công của mình trong công cuộc truy đuổi tên lừa đảo xảo trá(Có ai lừa đảo mà ngây thơ đâu!) đầy "gian truân" và "vất vả".Việc này ai cũng có công.Mà công lớn nhất thuộc nó hắn và Khôi Nguyên.Trong khi "nàng" nhà ta hết lời khen cậu tài ba,giỏi giang,dù đau nhưng vẫn hạ được ông khách đó bằng cú "Ấm nhất chưởng" thì đối với "chàng","nàng" ngó lơ.Cậu cười ngượng ngùng,chợt nhìn khuôn mặt khó chịu tiềm ẩn(Tại ảnh có tài che giấu cảm xúc đó!) của hắn mà thay đổi sắc thái ngay lập tức.Vẫn vui vẻ nhưng lần này chú ý biểu cảm của

1 trong những thằng bạn thân nhất hơn.Nó vẫn cứ khen Khôi Nguyên rối rít,hỏi thăm xem tay cậu còn đau không,đưa thuốc rồi...v...v...Chẳng thèm quan tâm 1 người cũng có chiến công vô cùng hiển hách ngay bên cạnh.Làm người ta có gì đó gọi là...tủi!

-Nguyên,cậu còn nhức tay không?Thuốc nè!Đưa tớ xem nào!...bla...blap...-Nó tung ra cả tấn lời lo lắng đến cậu.Cậu cười nhẹ:

-Không sao đâu Chi,!Có 1 người cũng có công lớn lắm trong vụ này đấy!-Rồi mắt cậu hướng về hắn.

Nó quay ra nhìn.Mặt hắn vẫn lạnh không cảm xúc.Ừ thì vụ này công hắn cũng lớn đó!Nhưng nhớ lại cảnh hắn đang ôm nó bỗng chợt thả ra khiến nó suýt mất mặt thì tức không chịu nổi.May mà có cậu-người bạn tri kỉ đỡ.Hừ,anh muốn khen thì tự khen 1 mình đi!Cái loại người ta chưa đập cho là may rồi.Người gì đâu mà cứng như tảng đá í!Đã lạnh lùng lại còn thiếu suy nghĩ.

-Kệ anh ta.-Nói xong nó hững hờ quay lưng lại,để lại cho tất cả mấy đứa còn lại cú sock to lớn.Đúng là nó không ưa hắn nhưng ai có công thì nó chắc chắn sẽ khen ngợi.Đằng này...Lại vụ gì nữa?

Hắn vẫn chẳng nói gì,mặt vẫn lạnh tựa sắt nhưng thực sự trong lòng đang cảm thấy...hụt hẫng.Việc khen hay không đối với hắn không quan trọng nhưng sao việc này nếu có nó thì lại quan trọng đến thế?Sao hắn lại khó chịu thế này?Hắn việc gì phải để ý tới con nhỏ nhiều lời như nó chứ?Cảm giác này rất lạ,hơi buồn.Hắn đã từng buồn,nhưng không phải theo kiểu này.Không biết từ lúc nào,nó lại khiến hắn trở nên như vậy?Dù mới là 1 biến động nhỏ thôi?(Ái chà!Kiểu này thì chắc lát nữa trời mưa to quá!)

Nó bơ hắn.Vẫn nói chuyện vui vẻ với lũ bạn nhưng không thèm ngó tới hắn dù chỉ 1 cái.Hắn khó chịu.Bắt đầu bực rồi đấy!Chọc tức hay mỉa mai,thậm chí là chửi rủa cũng được.Quay lại nói chuyện với người ta đi chứ!1 lần thôi!Cho người ta ăn kem bơ vầy là no lắm rồi.Đừng thế nữa mà!

Bên ngoài hắn vẫn không để lộ lấy 1 chút cảm xúc nào nhưng mắt cứ dán thẳng vào nó.Khôi Nguyên chăm chú quan sát hắn nãy giờ.Cũng lạ lắm à nghen!Thằng Khánh Sơn hình như hôm nay có chút gì đó không bình thường.Thật khó để biểu đạt ra nhưng nói chung nó khác khác thế đó!Mà Linh Chi nữa,xem hắn như bù nhìn kiểu này thì chắc đang giận điều gì đó rất đặc biệt.Hay là...Do chuyện hắn "thả tự do" nó hả?Hư hư ha ha!Cậu không biết nên tức hay nên cười nữa.Lúc ấy,cái thằng bạn iu quí của cậu dám ôm Linh Chi á!To gan!Tự tiện ôm nó là 1 tội lớn đó!Nhưng nghĩ lại cũng nhờ lúc hắn thả nó ra thì cậu mới có cơ hội ra đỡ và ngắm kĩ khuôn mặt không góc chết của "nàng".Hư hư ha ha!Nên tức hay nên cười đây?

Một lúc sau cả 5 đứa đã có mặt ở công viên giải trí.Ăn xong rồi đi chơi chứ nhỉ?Xả láng chút chút đã!(Bống:Mấy người lớn cái xác mà còn đến đây chơi à?*Cả hội ra cốc đầu con vừa mở miệng:Đi mãi mấy chỗ sang trọng chán lắm rồi.Mà nơi này cấm người 17 tuổi à?*Tịt cứng họng)

- Uầy,sẽ vui lắm đây!-Vân Anh trầm trồ trước công viên rộng lớn.Từ nhỏ đến nay,pama cô rất ít đưa cô tới những nơi này.Thay vì đó là những chỗ quyền quý cao sang có quá nhiều phép tắc khiến người ta khó chịu,không gian ngột ngạt bao phủ chứ chẳng thoáng đãng,dễ chịu như vầy.Hihi,bây giờ thật thích quá!Ở đây có nhiều trò chơi thật!Nào là tàu lượn siêu tốc,xích đu,đu quay,...Tha hồ vui chơi rồi!Hehe,hôm nay cô nhất định sẽ khám phá toàn bộ khu vực nơi này.Trước kia,xích đu là trò duy nhất cô được chơi.Thế nên hôm nay nhất định phải tận hưởng.(Tuổi thơ thiếu thốn!*Vân Anh:Ừm,nhưng tại bố mẹ chị bận quá thôi!)

Gia Huy thấy nụ cười ngọt ngào sung sướng trên môi Vân Anh thì cũng bất giác cười theo.Nụ cười ấy sao mà đẹp đến thế!Đơn thuần,giản dị nhưng vẫn lôi cuốn người khác.Ôi!Đúng là 1 tuyệt tác được tạo hóa ban tặng!(Eo ôi!Anh Huy sến!)

-Haha!Chắc chắn sẽ vui rồi!Mà...Ủa?Sao Gia Huy cứ nhìn Vân Anh rồi cười như tự kỉ vậy?(Tài sắc đó má ưi!)-Nó cũng hứng khởi không kém cô bạn.Tự dưng lại phát hiện ai đấy đang "tự kỉ" mà đánh thức khiến người ta mặt đỏ hơn hơn quả gấc chín.(Haiz,sa mạc lời với má này!)

-Nhì...Nhìn gì đâu?-Gia Huy bao biện.Quay qua thấy Vân Anh đang nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt khó hiểu thì mặt càng đỏ hơn.

-Ay yo.Thế sao lại lắp bắplTao cũng thấy mày nhìn "người ta" mà!-Khôi Nguyên cũng nhập hội trêu ghẹo thằng bạn.Cố ý nhấn mạnh từ "người ta".

- Ưm...(Hết cãi được rùi ha!)

-Th...Thôi,mình đi vô chơi đi!- Đến lượt Vân Anh đỏ mặt.Cô vừa mắc cỡ nhưng cũng vừa...thích thú(Vì cái anh đặc biệt nào đó nhìn mình đấy ạ!),cố tình đánh trống lảng.

Nó với cậu cười khúc khích với nhau.Từ ánh mắt,điệu bộ,thần thái đều thể hiện trọn vẹn 1 từ là...GIAN!!!Haiz,cả hai pạn kia mặt đỏ tía tai cả rồi.Vậy coi như tạm tha,không bóc mẽ nữa.

- Được rồi,hiện tại buông thả 2 người nhưng 1 lúc nào đó sẽ không yên với tụi tôi đâu!-Nó "đại diện" cho "hiệp hội" gồm...2 đứa "phát biểu".Mặt vẫn không ngừng gian tà.

- Rồi rồi,đi thôi!-Cậu nói rồi 2 tay kéo 2 thằng bạn,cậu kéo theo nó,nó kéo theo Vân Anh tiến vào đi mua vé.

"Bộ ngũ siêu đẳng" mua vé chơi trò chơi mạo hiểm.Bước dạo đầu là tàu lượn siêu tốc.Chiếc tàu cứ lượn lên đỉnh điểm bỗng lại tụt xuống "hố" sâu.Có những lúc đang bay lên cao chót vót,người ở dưới tưởng như có thể với lấy trời xanh thì thọp một cái xuống dưới cách rõ xa nơi đỉnh điểm vừa rồi.Quả thực,trò này nếu ai yếu tim thì sẽ chết khiếp.Đã có những tiếng la hét làm trời đất rung chuyển khi bất ngờ lên cao rồi hạ sâu xuống nhưng 1 khi đã trải nghiệm thì đã vô cùng.Tụi nó không thuộc trong số những người yếu tim nên rất thoải mái và thư giãn.Nếu có tiếng hét thì chắc cũng chỉ để giải tỏa căng thẳng hay ngẫu hứng thôi.Nói chung khá thú vị.

Tiếp theo,đu quay 360° đã giúp "Bộ ngũ siêu đẳng" được vui vẻ tới bến.Chiếc đu quay từ mặt đất nâng lên 6 m rồi quay tít tù mù 5 vòng trong 1 phút.Sau đó hạ xuống bất ngờ,rồi lại nâng lên cao,rồi lại xoay tít tù mù,rồi lại...v...v...Tóm lại người ta chỉ cần mình hét thôi đã đủ mệt không thở ra hơi rồi.Được cái vui chả kém Tàu lượn siêu tốc đâu nha!

Còn vô vàn trò chơi tụi nó đã cùng nhau trải nghiệm.Ngoài 2 trò trên,5 con người này còn khám phá đủ thứ.Chán nhất có lẽ là đi vào Ngôi nhà ma.Thấy người ta bảo vào đó sợ lắm nhưng thích lắm,tụi nó cũng vào theo.Ai ngờ mọi chuyện diễn ra chán òm.Đi suốt từ đầu này thẳng đến cửa sau kia,có rất nhiều con ma,quỷ,zombie,...ra hù tụi nó.Nhưng kết quả nhận được là chẳng những tụi nó không sợ mà còn hù lại hoặc thậm chí đá mấy con ma kia vài cái.Hừ,ma giả thì ai sợ cho nổi?Ừ thì hóa trang kĩ lưỡng đó nhưng tụi này miễn nhiễm với ma nên chẳng sao.Haha!Ấy vậy mà trong 5 con người ấy lại có ai đấy sợ đến nỗi co rúm người và chỉ biết túm chặt tay người bên cạnh lại thôi.Vâng,là chị Vân Anh sợ ạ!Cả đám cười ha hả thì chị lại co rúm túm lấy cánh tay của anh Gia Huy(Người bên cạnh ạ!Sợ quá quên luôn đang làm gì với ai rồi!)Thỉnh thoảng Vân Anh còn hét toáng lên khi những con ma (giả) cứ bám theo mình.Nhưng không sao!Đã có Gia Huy ở đây cơ mà!Anh sẽ bảo vệ cho cô(Em mất máu rồi đó 2 anh chị!)Lúc đầu,anh ngỡ ngàng khi có người túm chặt lấy tay mình,đặc biệt người đó lại là...Tuy nhiên,sau 1 hồi liên tưởng vẩn vơ,anh chàng đã trấn tỉnh lại "bảo vệ" cho cô,bằng tất cả tấm lòng chân thành(Ma giả mà anh làm như...)Có anh,cô cũng thấy yên tâm.Anh như 1 vật che chắn luôn luôn chở che cho cô.Cô cảm kích lắm!Thấy ấm áp lắm!Mà hình như...cô và anh đã...rồi thì phải!Đến mấy đứa ngoài lề nhìn vào mà còn phải há hốc mồm cơ mà.Úi giời ơi!Tình tứ đến thế là cùng!

Buổi đi chơi kết thúc,trời xế tà rồi.Đã đến lúc đứa nào về nhà đứa nấy thôi!Cả bọn cùng nhau về nhà(Đi bộ nhé!)Vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.Hết cùng đường thì lưu luyến chia tay.Hôm nay thật ý nghĩa.Tụi nó đã hoàn thành xuất sắc chuyện tên lừa đảo,đã thế còn đi chơi sảng khoái ở công viên giải trí nữa!Ôi!Thật thích thú quá đi!Tinh thần thật thoải mái quá đi!

________________

Mấy trò ở công viên mình vừa tham khảo vừa chế ra chút chút đó mọi người ạ!Đừng ném đá nha!À mà mấy chương gần đây có nhạt thì cũng mong mọi người bỏ qua cho mình nhé!Mình có nhiều lí do nên mới vậy.Mình hứa,chap sau và những chap sau nữa sẽ cho nhiều muối hơn để không bị nhạt Vẫn mong mọi người ủng hộ truyện nha!Mình cảm ơn và pi pi mọi người!
Bình Luận (0)
Comment