Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Chương 42

Như các bạn đã biết ở chap trước,khi Bảo Nam quay trở lại phòng của anh và lũ bạn "quý hóa" thì chẳng có lấy 1 bóng người.Sau đó,anh chàng lại trở về nhà của mình cùng sự lo lắng khôn xiết về cái tai họa mình vừa gây ra mặc dù đã chi rất nhiều để xóa đi dấu vết.Vậy tụi nó đã đi đâu?Tai họa đó là gì?Bắt đầu vô truyện nào!

--------------------

Trong lúc anh chàng Bảo Nam tội nghiệp phải xử lí cả núi bát đĩa của những thành phần ăn như heo gộp lại(Trong đó có anh nữa đấy!)thì tụi nó lại tranh thủ "bay" đến một phương trời nào để chơi và bốc thăm tìm ra người làm chủ ngày đầu tiên,làm chủ ngày thứ hai,thứ ba,thứ tư,thứ năm của osin Bảo Nam.Kiều Linh không cần tính vì sau khi osin"phục vụ các chủ" hết năm ngày thì 26 ngày còn lại trong tháng,cô nàng sẽ được hưởng hết.(Sướng ghê!)Và kết quả của đợt "bốc thăm cướp osin" cực kịch tính là:

-Yeah,tôi làm chủ ngày thứ nhất rồi!!!-Nó nhảy cẫng lên sung sướng.

-Thế ai của ngày thứ 2?-.Kiều Linh vừa hồi hộp vừa hớn hở.

-Tôi.-Hắn trả lời ngắn gọn.

-Tớ thứ 3.-Khôi Nguyên tươi cười giơ lá phiếu bốc thăm lên cho mọi người cùng xem.

-Tớ thứ 4.-Vân Anh.

-Tớ thứ 5.-Gia Huy.

-Được rồi,giờ chúng ta thư giãn đê!-Kiều Linh thích thú đưa ra ý kiến.-Ai lên "quẩy" với tớ?-Nói rồi cô nàng đứng dậy chuẩn bị lên sàn,hướng ánh mắt đầy sự hào hứng về phía tụi nó.

-...-Cả đám chẳng nói gì,đã thế còn nhìn Kiều Linh bằng ánh mắt có ý gì đây không biết.

-Ơ,tôi đã nói gì sai mà mọi người nhìn tôi cứ như 1 con tâm thần thế?Đến bar chỉ ru rú ngồi đó uống rượu thì còn chi thú vị?-Kiều Linh chau mày khó chịu.

-...-Tất cả vẫn im lặng và trao cho cô nàng ánh mắt chỉ có chúa mới hiểu ý nghĩa đằng sau.

-Hay nhỉ?Không đi thì thôi sao cứ nhìn người ta như thế?-Kiều Linh.

-...

-Hừ,không ai đi tôi đi một mình.-Kiều Linh hậm hực định quay gót lên vũ trường.Vẫn chẳng ai thèm nói nửa lời.

1s

2s

3s

-Thôi,tôi không đi nữa.-Kiều Linh ỉu xìu quay lại ngồi xuống ghế.6 con người mà có mỗi mình mình lên thì ngại thật.Đành ở lại uống rượu và tám chuyện với mấy đứa "dở hơi" này vậy.

____________________

Sáng hôm sau...

"Ting"-Tiếng chuông cổng nhà nó vang lên inh ỏi.Ax,mới 6 giờ 30 mà ai đến quấy rối vậy trời?Bực mình!

-Ai đấy?-Nó ra mở cửa kèm theo bộ mặt cau có khó chịu.Tại mới ngủ dậy còn đang mơ màng mà.

-Tớ đến đón cậu đi học.-Giọng nói của Bảo Nam từ ngoài cổng ỉu xìu không kém.Đã thế bộ mặt còn chẳng khá khẩm hơn là bao.Quá thiếu sức sống.

-Hả?Sao cậu...À à,osin osin.Hôm qua con Linh báo cậu hôm nay tôi chính là chủ của cậu hả?-Nó cười cườu thích thú.

-Biết rồi còn hỏi,nhanh lên không trễ học!-Bảo Nam sau khi nghe nó lên từ osin thì dị ứng luôn.Đời này,công tử họ Vũ như anh phải làm giúp việc cho tụi nó đúng là nỗi nhục lớn nhất mà.

-Còn lâu mới trễ.Gớm,osin hoạnh hoẹ chủ kinh nhể?Muốn bị phạt không?Hả?Hả?-Nó uy quyền chống nạnh ngẩng cao mặt lên nói chuyện với Bảo Nam.

-Vâng vâng,chị làm ơn nhanh lên cho em nhờ với!-Bảo Nam bỗng thay đổi 180° làm người ta suýt choáng váng.Giọng nói ngọt sớt,nụ cười tươi tắn(giả tạo)phát ghê.Eo ôi,kinh dị quá!

-Chờ chút.-Nói rồi nó quay gót trở vào nhà.Osin Bảo Nam đành phải chấp nhận số phận hẩm hiu ngồi đợi trên xe ô tô.Bảo là chờ chút nhưng nó lại khiến người ta tốn những 30 phút liền.Trời ơi,điên mất thôi!

-Bảo Nam hả cháu?Lâu ngày không gặp vẫn đẹp trai phết ha!Vào nhà chơi đi!-Nguyễn lão gia rạng rỡ khi thấy anh chàng Bảo Nam.

-Cháu chào bác!Dạ thôi bác ạ,cháu phải đưa bạn Linh Chi đi học rồi!-Bảo Nam lễ phép cúi chào.

-Ồ,vậy phiền cháu nha!Hai đứa đi cẩn thận nhé!-Nguyễn lão gia.

-Vâng thưa bác.

-Bye papa,con đi học đây ạ!-Nó chạy lon ton từ trong nhà ra ngoài.Đi qua người cha iu dấu không quên vẫy tay chào.

-Ừ,tạm biệt hai đứa!

-Cháu chào bác,chúng cháu đi đây!-Bảo Nam lại cúi chào 1 lần nữa rồi bước vô xe,nơi có 1 người chủ "qủy quái" đã lên sẵn kế hoạch "hành hạ" anh chàng.

-Tạm biệt!-Nguyễn lão gia đưa tay lên vẫy vẫy,mắt nhìn theo chiếc BMW I8 đang chuyển bánh rời đi và miệng khẽ mỉm cười.Con gái ông có cậu bạn Bảo Nam đưa đi học thì chắc là an toàn rồi.(Chỉ "chắc là" thôi sao?)

______________________

-Khôi Nguyên ơi!!!-1 giọng nói "lảnh lót" từ đằng sau làm Khôi Nguyên đang định vô xe phải khựng lại ngoái nhìn.

Nó cười tươi rói chạy chỗ cậu bạn thân khoác vai rất chi là tự nhiên.Cậu cười rạng rỡ không kém nói:

-Linh Chi!Kia là thằng Nam hả?

-Ừ,đang làm nhiệm vụ của một osin ý mà!Cậu cũng chuẩn bị đi học à?-Nó.

-Ờ,hay tụi mình...-Rồi 2 người đó cứ thì thầm một lúc mới thôi.Mà trông cái mặt kìa.Còn từ nào diễn tả chuẩn xác hơn là từ "gian" cơ chứ?(Mờ ám mờ ám)

Ước chừng khoảng 2 phút sau,nó quay lại đến chỗ Bảo Nam hẵng giọng nói:

-E hèm,này osin!

-Gì?-Bảo Nam.

-Hả?

-À dạ.

-Nghe đây,bây giờ cậu tạm được giải thoát.Tôi sẽ đi cùng Khôi Nguyên.Nhưng trong khoảng thời gian tôi ở trường thì cậu phải đến nhà Kiều Linh chơi,nó không tiếp cũng phải tìm cách vào gặp nó cho bằng được.Nhớ chụp ảnh rồi gửi cho tôi.Nếu không,hậu quả cậu sẽ phải gánh lấy chẳng biết khủng khiếp ra sao đâu.-Nó nói một lèo khiến Bảo Nam choáng váng.

-Nhưng...

-Cấm phát biểu.-Nó cắt ngang câu nói của Bảo Nam.Anh chàng đành im lặng vì tính mạng của bản thân nhưng trong lòng không thôi ấm ức.Thấy osin ngoan ngoãn rồi,nó tươi cười:

-Thế nhá,tôi đi.

Vậy là mọi chuyện xảy ra như đúng mong muốn của nó.Bảo Nam phải đi tới nhà của Kiều Linh làm nhiệm vụ,lòng nửa vui nửa sợ.Vui vì được gặp cô,nhưng sợ vì cô có thế nhớ lại chuyện cũ mà cho anh mấy cái tát.Nhưng biết làm sao được?Dù gì cũng phải thế,cố gắng lên Bảo Nam ơi!

Còn nó và Khôi Nguyên...

_________Hết chap_________
Bình Luận (0)
Comment