Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!

Chương 9

Đêm khuya vắng lặng,thời tiết hơi se se lạnh vào cuối thu.Về đến nhà,nó vô cùng bất ngờ khi thấy một ng con gái đặc biệt đang đứng trước cổng đợi mk.Ng con gái đó thật đẹp,dáng cao,body chuẩn,khuôn mặt khả ái và gu thời trang nhẹ nhàng,nữ tính.Thấy nó về, ng con gái đó rất vui,còn nó thì xúc động ko nói nên lời.

-Nguyễn Nhật Linh Chi,mày thấy tao về mà ko vui à?-Vân Anh cười rạng rỡ nói.

-Mày...-Nó nghẹn ngào.Ôi!Có phải đây là 1 giấc mơ không?1 trong 2 ng bn thân nhất của nó đã về nước!

-Tao về rồi.Con Kiều Vy muốn ở đó với cái tên Bảo Nam của nó,khoảng mấy tháng sau hắn ta về thì nó cũng mới chịu về,để tao phải về một mình đó!Dại trai hết sức mày nhỉ?-Vân Anh vui vẻ kể.Ngay sau lúc ấy,nó đã ko kìm đc cảm xúc mà lao đến chỗ cô nàng vừa ôm chặt vừa khóc.

-Huhu,mày về rồi.Có biết tao nhớ 2 đứa mày đến nhường nào ko?-Nó ôm Vân Anh khóc như một đứa trẻ con.

-Trời đất!Mới xa một ngày thôi mà mày làm kinh thế?-Vân Anh bật cười

-Một ngày là một thế kỉ.-Nó thuyết minh.

-Hihi,chịu mày luôn!Tao và con Vy cx nhớ mày lắm!-Vân Anh cx ôm nó thật chặt,khóc thút thít.Đối vs cô,một ngày xa nó ko chỉ là 1 thế kỉ mà còn là 1 thiên niên kỉ cơ!-Nè,mày ko định mời tao vào nhà à?-Mãi một lúc sau,khi "nc mắt đã cạn",Vân Anh mới đề cập đến chuyện vào nhà nó.

-À quên,bấm chuông zô đi-Gạt đi giọt nc mắt(Thật ra là ko còn giọt nào),nó cười nhẹ bảo cô bạn Vân Anh.

-Bấm làm j?Tao đến đây lâu rồi,nãy giờ ra ngoài này đợi mày,có khoá đâu?-Vân Anh ngây thơ vô (số) tội nói,bị nó lườm toé lửa (tg:chj này thjk lườm ng dữ*Linh Chi:Tên Khánh Sơn cx đâu có kém!*tg cười:Haha,thế mới là 1 cặp trời sinh chứ!*Linh Chi mặt hằm hằm:Chú mày muốn ăn dép?!!!*tg sợ hãi toát mồ hôi hột:D...Dạ thôi!)

-Vậy mà bày đặt đòi tao mời vào nhà.-Giọng nó thật kinh hãi,cộng thêm một khuôn mặt cũng chẳng mấy tốt đẹp.

- Hihi,đùa tí í mà,làm chi mà căng thế-Vân Anh đáng yêu hết nấc để nó thôi "luyện băng".

-Hứ,căng gì mà căng?!!-Nó vờ giận dỗi quay ngoắt 360°.

-Nào,đừng giận nữa."Mk" có muốn trêu "bạn" đâu,đùa vui tẹo thôi!Xin lỗi!-Cô bn thân nó thay đôi đại từ nhân xưng:từ tao/mày chuyển thành mình/bạn,đứng trước mặt nó sorry.

Thấy khuôn mặt ấy,khuôn mặt ngọt ngào và dễ thương vô cùng,nó ko kìm nổi mà bật cười:

- Đc rồi,coi như tạm tha.Mày định ko vào nhà mà ở ngoài này làm "vật trưng bày" à?-Nó vẫn cố làm ra vẻ "Choảnhhh!!!"

- Đương nhiên phải vào rồi!Nhưng "bạn hiền" ơi,viện bảo tàng nào mà có "vật trưng bày cao quý" là mk thì hẳn đông khách lắm đó!-Vân Anh đùa,trong đó có cái gọi là "kiêu",nhưng thật ra đấy chính xác là sự thật hiển nhiên,sự thật luôn luôn đúng(tg:Tại chụy đệp quấ ạ?*Vân Anh:Hihi,đúng rồi đó em!*tg lẩm bẩm:Tội nghiệp những người có nhan sắc trên đời này!*Vân Anh nghi ngờ:Cô em nói gì vậy? *tg lắp bắp:K...Ko có chi đâu chị!)

-Thôi thôi, biết rồi. Sao đợt này về bỗng dưng mày nổ nhiều thế? -Nó ko chịu nổi độ cute và chém gió của con bạn, đưa tay véo má Vân Anh cưng nựng hết mực.

-Hihi,giờ tao khác rồi, vào nhà đi! -Vân Anh tươi tắn thay đổi ngữ điệu 180°:đang mình bạn ngọt sớt lại quay sang tao mày cực lưu manh.

Nó cười, Vân Anh cũng cười. Đôi bạn vui vẻ bước vào trong nhà. Tiếp tục tạo điều kiện cho cái mồm hoạt động.

Cả hai nói chuyện trăng mây,xuyên quốc gia,xuyên lục địa rồi xuyên luôn hành tinh. Đến lúc này -Khoảng 2 tiếng sau, câu chuyện giữa nó và Vân Anh mới tạm kết thúc. Cả 2 tiếc nuối nói lời chia tay:

-Mày phải về thật à?Ở đây bữa đi! -Nó quyến luyến.

-Tao cũng muốn thế nhưng pama tao không đồng ý. Hôm nay mới về nên phải ở nhà buôn với họ, kể xem cuộc sống bên đó ra sao, thật chi tiết ngọn ngành. Tiếc nhỉ? Ít nhất phải đến ngày mai cơ!À mà pama mày đâu rồi.Sao tao ko thấy? -Vân Anh.

Nhắc tới pama, nó hơi chán chán ngả người về phía sau.

-Họ bắt tao đính hôn đó, mày tin ko?

Nghe xong, Vân Anh giật mình.

-Cái gì? Đính hôn? Với ai? Bao giờ? Gia cảnh ng đó thế nào?

Nó kể hết mọi chuyện cho Vân Anh nghe. Hiểu được nội dung mọi chuyện như thế nào, cô nàng cười nghiêng ngả khiến nó nhìn bằng ánh mắt chết người.

-Vui lắm hay sao mà cười?

-Ừ,vui!Vui vì cặp oan gia ngõ hẹp lại là vk ck chưa cưới của nhau!-Vân Anh vừa cười vừa nói,tin này vui quá đê!

-Hừ,bực mày thật!À mà nè,giúp tao 1 việc đc ko?-Đang sát khí đầy mình,chợt đôi mắt nó long lanh như giọt sương mai.

-Chuyện giề?-Vân Anh hỏi.Rồi hai nàng ta thì thà thì thụt rất lâu.

-Ko đc,mục đích của việc này là pama mày muốn mày vs cái tên đó làm quen nhau dần á!Tao đi thay mày khác gì phá đám?Với lại,hắn cũng biết mặt mày rùi mờ?-Vân Anh phản đối.

- Giúp tao đi,ngày mai tao có việc.Hắn ta cx có việc nên đang đi tìm ng giúp giống tao nè!Làm ơn!- Nó năn nỉ con bạn đến cạn từ để nói.

-Việc ngủ à?

- À... À ko,có việc thật đấy!

.............

Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi,cuối cùng,Vân Anh cũng mềm lòng mà gật đâu cái rụp:

-Lần duy nhất thôi nhá!

-Ừ,ừ!Iu bạn "vô cùng thân" nhìu lắm!!!Nhoa nhoa!!!-Nó sướng như điên chạy tới ôm hôn tới tấp Vân Anh. Cô nàng cố phản kháng lại.

-Ế ế,cảm ơn là đc rồi. Làm vầy tao ngột thở chết!

Nó cười sảng khoái:

-Cho mày chết luôn! -Rồi tiếp tục ôm hôn Vân Anh nồng nhiệt nhất có thể. Cuộc hỗn chiến gối trên ghế sofa bắt đầu từ đây. Tiếng cười vang vọng khắp ngôi biệt thự. Ôi!Vui quá! 2 người bạn thân là phải như vậy chứ nhỉ? Hihi!
Bình Luận (0)
Comment