Năm cuối cấp, lớp của Đào Tư Khả chuyển lên tầng sáu, tức là tầng trên cùng của tòa nhà dạy học.
Thẩm Tiểu Địch và Đào Tư Khả đứng ở hành lang, Tiểu Địch bám trên lan can, nhíu mày lo lắng, nói: "Trời ơi, sau này mỗi sáng phải leo cầu thang mệt chết mất."
Đào Tư Khả rất đồng cảm, vừa nãy cô cũng leo lên, cảm thấy hơi thở khó khăn. Lúc này, Thẩm Tiểu Địch lại nói: "Cậu biết không, lớp chúng ta sắp có một chị khóa trên đến, cậu đoán xem là ai?"
"Là ai vậy?" Đào Tư Khả tỏ ra hiếu kỳ.
"Chị Doãn Văn, kỳ thi Đại học lần này chị ấy không phát huy tốt, không đủ điểm vào Đại học, nên phải học thêm một năm nữa, tới lúc đó sẽ thi Đại học cùng chúng ta." Thẩm Tiểu Địch ngẩng người dậy, vỗ tay nói, "Dù sao thì không ai thông minh như bạn trai Tiêu Tư Bạch của cậu đâu."
Trong kỳ thi Đại học lần này, Tiêu Tư Bạch đã giành được vị trí thủ khoa của khối Tự nhiên thành phố, hiệu trưởng Trường Trung học Phổ thông số Bốn Dương Giang rất tự hào về điều đó. Trong buổi lễ khai giảng vừa rồi, hiệu trưởng Nhậm đã ca ngợi việc Tiêu Tư Bạch giành được vị trí thủ khoa khối Tự nhiên, và nhấn mạnh rằng năm nay trường số Một không hề có một học sinh nào đạt thủ khoa khối Tự nhiên hay khối Xã hội.
Hiệu trưởng Nhậm và hiệu trưởng Tề của Trường Trung học Phổ thông số Một không ưa nhau, đây là điều mà học sinh của hai trường đã quen từ lâu. Sau khi nói về Tiêu Tư Bạch, hiệu trưởng Nhậm lại khích lệ bọn họ, nói rằng ông tin tưởng khóa bọn họ cũng có thể làm rạng danh trường học. Bên dưới có mấy nam sinh xua tay nói không dám nhận.
Thẩm Tiểu Địch bỗng vỗ mạnh lên vai Đào Tư Khả, giọng điệu nghiêm túc: "Thủ khoa khối Xã hội năm nay dựa cả vào cậu."
Đào Tư Khả lắc đầu: "Thôi đi, mình không có năng lực này."
Hai người lại đứng ở hành lang một lúc, đến khi gần tới giờ mới vào lớp học. Mười phút sau, Doãn Văn xuất hiện trong lớp, cô ta nhìn thẳng, kiêu ngạo chọn chỗ ngồi ở hàng sau.
Lần trước trong buổi tiệc sinh nhật của Tiêu Tư Bạch, Đào Tư Khả đã xảy ra tranh chấp với Doãn Văn, vì vậy hai người không hề giao tiếp trong những ngày đầu khai giảng, mãi đến tiết thể dục vào thứ Sáu tuần sau.
Tiết thể dục này chủ yếu luyện tập bóng bàn, giáo viên thể dục bảo lớp phó thể dục mang vợt bóng bàn đến, sau đó cho mọi người tự do kết đôi luyện tập.
Đào Tư Khả và Thẩm Tiểu Địch cùng một nhóm, Doãn Văn vừa khéo luyện tập ở bàn bóng bàn bên cạnh. Một bạn học nữ hỏi Doãn Văn: "Chị ơi, không phải chị đã thi đạt điểm vào trường hạng hai rồi sao? Tại sao không trực tiếp đăng ký vào đại học luôn, học lại lớp 12 cũng vất vả lắm. Nếu là em, thì đã vào trường hạng hai rồi, dù sao cũng có trường để vào."
"Trường hạng hai có gì tốt, nếu thi thì chị thi trường hạng nhất luôn." Doãn Văn đặt vợt bóng bàn lên bàn, nhếch môi nói.
"Chị ơi, có phải đàn anh Tiêu đã vào Đại học B không?" Bạn học nữ hỏi.
"Ừm." Doãn Văn nhìn Đào Tư Khả đang đứng bên cạnh uống nước, cố tình nói, "Phùng Nghiên cũng vào Đại học B rồi, cùng chuyên ngành với Tiêu Tư Bạch."
Bạn học nữ kia kêu lên: "Có phải đàn anh Tiêu và đàn chị Phùng đang yêu nhau không, em thấy họ rất xứng đôi."
"Việc này chị không rõ, có thể lắm, dù sao cũng cùng một trường mà." Doãn Văn cười nói.
Sau khi kết thúc tiết thể dục, Thẩm Tiểu Địch khoác vai Đào Tư Khả, hỏi: "Vừa nãy cậu có nghe Doãn Văn nói không?"
Đào Tư Khả có chút nghi hoặc: "Nói gì vậy?" Cô hoàn toàn không chú ý đến những gì Doãn Văn nói.
"Chị ấy nói Phùng Nghiên và anh Tiêu học cùng trường, cậu có biết việc này không?" Thẩm Tiểu Địch nhìn Đào Tư Khả hỏi.
Đào Tư Khả lắc đầu, nói: "Không thấy Tiêu Tư Bạch nói gì."
Thẩm Tiểu Địch khoác tay Đào Tư Khả, nói: "Tới lúc đó cậu gửi tin nhắn hỏi anh Tiêu xem, cũng không biết lời Doãn Văn nói có thật hay không, mà rõ ràng ngay cả điểm vào trường hạng hai chị ấy cũng không đạt, không hiểu sao lại cứ phải ra vẻ như vậy."
Thẩm Tiểu Địch lại quay mặt nhìn Đào Tư Khả, nói: "Hơn nữa, mình luôn cảm thấy hình như Doãn Văn có ý kiến với cậu, cũng không biết có phải mình suy nghĩ nhiều không."
"Cậu không nghĩ nhiều đâu, chị ấy thật sự không thích mình." Đào Tư Khả đáp, cô tóm tắt lại chuyện giữa mình và Doãn Văn trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu Tư Bạch.
Thẩm Tiểu Địch trợn mắt, tỏ thái độ bất bình cho Đào Tư Khả: "Vậy chẳng phải chị ấy biết chuyện cậu và anh Tiêu yêu nhau sao? Tại sao vừa rồi còn cố tình làm cho người khác cảm thấy anh Tiêu và chị Phùng ở bên nhau chứ? Thật là, ghê gớm quá đi."
Thẩm Tiểu Địch lại nhắc Đào Tư Khả: "Cậu nhớ gửi tin nhắn cho anh Tiêu hỏi về chuyện chị Phùng nhé. Dù sao cậu và anh Tiêu hiện đang yêu xa, nếu chị Phùng thật sự học cùng trường với anh Tiêu, gần nước sẽ được lợi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Cho nên, nếu có dấu hiệu xấu nào xuất hiện, nhất định phải kịp thời ngăn chặn."
"Mình biết rồi." Đào Tư Khả nói.
Buổi tối, trong lớp học, toàn là những học sinh lớp 12 đang chăm chú làm bài.
Đào Tư Khả làm xong một tờ đề Toán, chán nản quay mặt đi, nhìn vào ô cửa sổ tối om phản chiếu hình ảnh của mình. Cô cảm thấy hơi buồn chán, liền nằm rạp xuống bàn, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Chương Đình Quân.
Đào Tư Khả:
Anh Chương, anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn khuya.Chương Đình Quân:
Mấy giờ tan học?Đào Tư Khả:
8 giờ tan học.Chương Đình Quân:
Lát nữa anh đến trường đón em.Đào Tư Khả nhớ lại những lời Doãn Văn nói chiều nay, rằng Phùng Nghiên và Tiêu Tư Bạch học cùng trường, trong lòng cô cảm thấy hơi bực bội, trả lời tin nhắn của anh:
Được, em mời anh uống rượu.Chương Đình Quân nhìn vào điện thoại, không biết nên cười hay nên khóc, nhắc nhở cô:
Tư Khả, anh phải lái xe.Mấy giây sau, cô trả lời một cách thoải mái:
Được, vậy anh nhìn em uống rượu.Chương Đình Quân liếc nhìn giờ trên điện thoại, còn hai mươi phút nữa mới đến tám giờ. Anh cho điện thoại vào túi quần, đứng dậy khỏi ghế sofa, Lương Thu Phảng thấy vậy, lên tiếng hỏi: "Anh Đình Quân, anh đi đâu đấy, mới có mấy giờ?"
Chương Đình Quân cầm áo khoác trên ghế sofa lên, nói: "Có việc." Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.
Thẩm Tiểu Địch đụng khuỷu tay vào cánh tay Đào Tư Khả, nhắc nhở cô rằng lão Trịnh tới rồi, Đào Tư Khả lập tức cất điện thoại, cầm lấy cây bút để trên bàn học, cúi đầu giả vờ chăm chú giải bài.
Lão Trịnh khoanh tay, đi vòng quanh lớp học, thấy học sinh đều chăm chú học tập, rất hài lòng với trạng thái nghiêm túc của họ. Bà khẽ nở một nụ cười nơi khóe mắt, rồi giả vờ như không có chuyện gì, đi ra khỏi lớp.
Ngay khi lão Trịnh vừa bước ra, Đào Tư Khả lập tức ném bút xuống, cô chống cằm, thở dài nói: "Mình muốn cúp tiết."
Thẩm Tiểu Địch dội cho cô một gáo nước lạnh: "Cậu có tin không, vừa ra khỏi lớp, lão Trịnh sẽ gọi điện cho mẹ cậu ngay?"
Thẩm Tiểu Địch không hề nói suông, mà thật sự có lý do. Hôm thứ Ba cũng có một nam sinh muốn trốn tiết tự học tối, sau đó lão Trịnh đã gọi điện cho phụ huynh của cậu ta, bố mẹ cậu ta không nói lời nào đã lôi cậu ta quay lại ngay lập tức.
Đào Tư Khả chỉ đành kìm nén ý định muốn trốn học, ngồi tại chỗ cho đến khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
Chương Đình Quân đậu xe dưới gốc cây ngô đồng ở cổng trường Trung học Phổ thông số Bốn, dưới đất là bóng cây đung đưa, chiếc xe đậu trong khu vực ánh sáng mờ mờ, bình thường giống như những chiếc xe khác đậu ở đó, đều là đến đón con tan học.
Người phụ huynh nam đứng bên cạnh, có lẽ đã chờ lâu, cảm thấy hơi nhàm chán, liếc nhìn Chương Đình Quân đang ngồi ở ghế lái, cười nói: "Con cậu cũng học ở trường Trung học Phổ thông số Bốn, cậu cũng đến đón con à?"
Chương Đình Quân rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nói: "Đúng vậy, đến đón trẻ con."
Người phụ huynh nam lại nói: "Trông cậu trẻ quá, không giống như có con lớn như vậy."
Hai người lại trò chuyện vài câu, tiếng chuông tan học vang lên. Người phụ huynh nam băng qua đường, đi về phía cổng trường. Chương Đình Quân cũng nhìn về phía cổng trường, đêm tối ánh sáng mờ mịt, học sinh lớp 12 hầu như ai cũng giống nhau, ngay cả đồng phục cũng đều như một.
Chương Đình Quân gọi một cuộc điện thoại, thấy Đào Tư Khả đứng ở cổng trường, cô áp điện thoại lên tai, mắt nhìn xung quanh. Chương Đình Quân từ từ mở miệng nói: "Nhìn về phía đối diện em đi, Tư Khả."
Cô nhìn sang, trong điện thoại vang lên giọng nói vui vẻ của cô: "Em thấy rồi." Nói đoạn, cô cúp máy.
Đào Tư Khả chui vào trong xe, cài dây an toàn, để cặp sách lên đầu gối. Chương Đình Quân hạ cửa sổ xe, xoay vô lăng, lái xe ra ngoài, anh nhìn cô đầy dịu dàng, hỏi: "Em không vui à?"
"Dạ?" Đào Tư Khả quay mặt nhìn anh, "Sao anh lại hỏi vậy?"
"Em nói muốn uống rượu, anh đoán em đang không vui." Anh cười nói.
"Ừm, cũng có một chút." Đào Tư Khả lại dựa vào ghế lái phụ.
Chương Đình Quân nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Có phải vì cậu bạn trai nhỏ của em không?"
"Anh Chương, anh là giun đũa trong bụng em à?" Đào Tư Khả nghịch nghịch khóa kéo của cặp sách để trên đầu gối, mở ra rồi lại kéo chặt lại.
Chương Đình Quân không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi: "Cuộc sống lớp 12 thế nào?"
"Rất mệt, rất chán." Đào Tư Khả cụp mắt, lông mi tạo thành một bóng nhỏ bên dưới.
Chương Đình Quân gật đầu, chuyển sang chủ đề thoải mái hơn: "Lát nữa em muốn ăn gì?"
Đào Tư Khả mím môi, suy nghĩ một chút rồi nói ra hai chữ: "Đồ nướng." Cuối cùng, cô bổ sung thêm: "Loại ở quán ăn vỉa hè ấy."
"Được." Anh không có ý kiến gì.
Chương Đình Quân lái xe đến phố ăn vặt ở thành phố Dương Giang, nơi đó chắc chắn có những quán ăn vỉa hè mà Đào Tư Khả muốn ăn. Anh đậu xe, hai người cùng xuống xe.
Đào Tư Khả mặc đồng phục cộc tay, lúc gần xuống xe Chương Đình Quân đã với tay lấy áo khoác trên ghế sau. Đào Tư Khả bước xuống xe, cảm thấy hơi lạnh, giờ là giữa tháng Chín, đến tối thời tiết dần trở nên mát mẻ.
Đào Tư Khả ôm hai tay trước ngực, định chống lại cái lạnh. Chương Đình Quân đưa chiếc áo khoác đen cho cô, nói: "Mặc vào đi."
Đào Tư Khả nói: "Lát nữa ăn nướng, có thể sẽ làm bẩn áo của anh."
"Chỉ là một chiếc áo thôi, Tư Khả." Anh dường như không quá bận tâm.
Đào Tư Khả không từ chối nữa, cô thật sự hơi lạnh, để không bị cảm, cô cảm thấy vẫn nên mặc áo khoác của anh thì hơn, dù sao sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, hơn nữa cô còn đang trong giai đoạn quan trọng của lớp 12.
Chương Đình Quân giữ một bên tay áo giúp cô, cô mặc áo vest của anh lên người, nhìn như một đứa trẻ đang mặc áo của người lớn, chiếc áo to rộng bao trùm lấy cô, càng làm nổi bật dáng người mảnh mai của cô.
Đào Tư Khả xắn tay áo lên vài lần, để lộ ra cổ tay của mình.
Chương Đình Quân chọn đại một quán nướng bên đường, đi vào một cái lều màu đỏ được dựng bằng vải. Mỗi lều màu đỏ đều có một bộ bàn ghế nhựa trắng.
Đào Tư Khả vừa ngồi xuống, ông chủ đã đưa cho họ hai thực đơn. Cô gọi vài xiên thịt nướng, rồi nói: "Làm phiền mang thêm hai chai bia."
Ánh mắt ông chủ dừng lại trên người Chương Đình Quân, như đang chờ ý kiến của anh. Chương Đình Quân khẽ gật đầu, nói: "Một chai thôi."
Đào Tư Khả trừng mắt nhìn anh, Chương Đình Quân không hề bị ảnh hưởng, cười nói: "Nghe lời anh, Tư Khả, anh nghĩ em không muốn ngày mai phải dậy muộn đâu nhỉ?"
"Cũng đúng." Đào Tư Khả chịu thua.
Chương Đình Quân lại hỏi: "Có cần gọi điện cho bố mẹ em không?"
Đào Tư Khả lắc đầu, nói: "Không cần, bây giờ họ ít về nhà lắm, căn nhà đó hầu như chỉ có mình em sống, họ không mấy quan tâm đến em."
Chương Đình Quân nhìn cô, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đào Tư Khả cau mày, nói: "Đừng bày ra vẻ mặt đó, em không cần sự thương hại của người khác, anh Chương."
"Anh không có ý đấy." Anh cười, nói, "Vậy em nói cho anh nghe lý do em phiền lòng về cậu bạn trai nhỏ của em?"
Đào Tư Khả nói qua loa vài câu, Chương Đình Quân cầm chai nước khoáng trên bàn lên mở nắp, uống một ngụm, nói: "Vì vậy em đang phân vân không biết có nên hỏi cậu ấy không?"
"Ừm, em không muốn anh ấy cảm thấy em là người đa nghi." Đào Tư Khả nói.