Nỗi Nhớ Trong Mưa - Khôi Tiểu Thường

Chương 41

Thẩm Tiểu Địch bóc một gói khoai tây chiên, nói: "Giọng của anh Chương hay ghê."

Đào Tư Khả không đáp lại, Thẩm Tiểu Địch nghiêng đầu nhìn cô rất lâu. Đào Tư Khả bị cô ấy nhìn đến mức sợ hãi, kỳ lạ hỏi: "Tiểu Địch, sao cậu lại nhìn mình như vậy?"

"Không có gì." Thẩm Tiểu Địch cắn một miếng khoai tây chiên, thăm dò hỏi: "Mình chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không được vui?"

Đào Tư Khả mở tủ lạnh lấy một chai sữa. Trong phòng ngủ, điện thoại của cô vang lên. Đào Tư Khả lười nhúc nhích, vẫn đang bóc màng bọc ống hút, Thẩm Tiểu Địch nhắc nhở cô: "Đào Đào, điện thoại cậu kêu kìa?"

"Ồ." Đào Tư Khả đáp một tiếng, nhưng vẫn không động đậy.

Thẩm Tiểu Địch đứng dậy, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao hôm nay trông cậu cứ lạ lạ." Nói đoạn, Thẩm Tiểu Địch đi vào phòng ngủ, nghe điện thoại giúp Đào Tư Khả.

Đào Tư Khả nằm nghiêng trên ghế sofa uống sữa, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Thẩm Tiểu Địch dùng chân đá nhẹ vào bắp chân cô, Đào Tư Khả nhìn qua, Thẩm Tiểu Địch đưa điện thoại cho cô, dùng khẩu hình miệng nói: "Là điện thoại của Phương Dư."

Đào Tư Khả bối rối nhíu mày, Phương Dư là lớp phó thể dục của lớp bọn họ. Đào Tư Khả và cậu ta không nói chuyện nhiều, bây giờ cậu ta gọi điện đến, khiến Đào Tư Khả khá ngạc nhiên.

Đào Tư Khả hắng giọng, xưng hô theo thói quen: "Lớp phó thể dục?"

Phương Dư giơ tay gãi đầu, nói: "Ôi, đừng gọi mình là lớp phó thể dục nữa, chúng ta đã tốt nghiệp rồi mà."

"Ồ, được rồi." Đào Tư Khả đổi xưng hô, "Phương Dư, cậu gọi điện cho mình có chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì, tối qua mình muốn nói với cậu một chuyện, không ngờ cậu đi rồi. Hôm nay cậu có thời gian không? Mình muốn hẹn gặp cậu, chỉ vài phút thôi, sẽ không làm phiền cậu lâu đâu." Phương Dư nói, không khó nhận ra trong giọng điệu của cậu ta có vài phần cố tỏ ra tự nhiên.

Đào Tư Khả cắn ngón tay, lơ đãng ừm hai tiếng, nói: "Được."

Phương Dư vui vẻ đáp: "Được, vậy lát gặp nhau sau nhé."

Đào Tư Khả cúp máy duỗi dài cánh tay đặt điện thoại lên bàn trà. Thẩm Tiểu Địch ngồi khoanh chân trên sàn, nói: "Cậu tin không, lớp phó thể dục tìm cậu tỏ tình đấy."

Đào Tư Khả lấy một miếng khoai tây chiên từ tay Thẩm Tiểu Địch, cô nói: "Nhưng mình và cậu ta có nói chuyện mấy đâu."

Thẩm Tiểu Địch ôm đầu gối, nhắc nhở cô: "Cậu không nhớ lần thi chạy 800 mét đó sao? Hôm đó cậu không khỏe, chạy tít cuối cùng gần năm phút. Người ta còn đưa cho cậu một chai nước khoáng, mặc dù là nước đá, cậu đến tháng không uống được."

Đào Tư Khả nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra chút gì, cô uống một ngụm sữa, lắc đầu: "Không nhớ."

Thẩm Tiểu Địch nhai khoai tây chiên, cô ấy lên tiếng thay cho lớp phó thể dục: "Phương Dư chắc phải buồn lắm."

Đào Tư Khả không quan tâm, Thẩm Tiểu Địch giơ tay chạm vào cánh tay cô, lại nhìn sắc mặt của cô, do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Đàn anh Tiêu kia, thật sự không gọi điện lại cho cậu à?"

Đào Tư Khả cụp mắt, nhìn hộp sữa trong tay, khẽ nói: "Không."

Thẩm Tiểu Địch vừa định nói mấy lời an ủi, Đào Tư Khả đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Địch, nói: "Tiểu Địch, nếu lần sau cậu còn nhắc đến anh ta, chúng ta sẽ tuyệt giao một buổi sáng."

Cô nói câu này có phần đùa giỡn, nhưng Thẩm Tiểu Địch vẫn đưa tay ra, nghiêm túc nói: "Mình sẽ không nhắc nữa, Đào Đào, cậu đừng giận."

"Mình không giận đâu, mình chỉ không muốn nghe thấy cái tên đó nữa." Đào Tư Khả bóp dẹt hộp sữa, ném vào thùng rác bên cạnh tủ TV.

Thẩm Tiểu Địch chống cằm, lại thở dài một tiếng: "Không biết sau khi tốt nghiệp, chúng ta có còn học cùng trường không."

Đào Tư Khả gác chân lên tay vịn ghế sofa, thư thái hỏi Thẩm Tiểu Địch: "Tiểu Địch, cậu định đăng ký trường nào?"

"Trường ở thành phố B." Thẩm Tiểu Địch nói một cách mơ hồ.

Đào Tư Khả ồ một tiếng, nói: "Mình có thể sẽ đi miền Nam."

"Cậu không xem xét thành phố B sao?"

"Không." Đào Tư Khả nhíu mày, tìm một lọ sơn móng tay đỏ dưới bàn trà, mở nắp rồi cúi đầu sơn móng chân, nói: "Nếu mình đi, có lẽ sẽ đánh nhau với Tiêu Tư Bạch mất."

"Thôi được rồi." Thẩm Tiểu Địch không nói thêm gì nữa.

Một tiếng sau, Phương Dư gọi điện cho Đào Tư Khả nói cậu ta đang đứng dưới khu nhà của cô. Đào Tư Khả cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ đang mặc, nói cậu ta đợi một chút, cô thay đồ rồi xuống ngay.

Đào Tư Khả đang mặc váy ngủ lúc đánh răng rửa mặt sáng nay, cô vào phòng ngủ, Thẩm Tiểu Địch đi theo, nói: "Là điện thoại của Phương Dư à?"

"Đúng vậy." Đào Tư Khả mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo ngắn tay phồng màu xanh lam và quần jeans, đi thang máy xuống dưới.

Cô nhảy xuống bậc thềm cửa tòa nhà, Phương Dư đang đứng dưới một cây ngô đồng, đá đá viên sỏi trên mặt đất. Một viên đá lăn lóc đến chân Đào Tư Khả, Phương Dư ngẩng đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: "Cậu xuống rồi à."

Đào Tư Khả cũng cười, nói: "Lớp phó thể dục, cậu tìm mình có chuyện gì?"

Phương Dư gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Thật ra là thế này, Tư Khả, hôm nay là sinh nhật của mình, mình muốn mời cậu tới, cậu có muốn đến không?"

Đào Tư Khả ồ một tiếng, nói: "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Trong mắt Phương Dư chứa ý cười.

Đào Tư Khả lại hỏi: "Có những ai vậy, Tiểu Địch đi không?"

"Có, mình cũng sẽ gọi cô ấy, lát nữa gặp nhé." Phương Dư nói.

"Vậy lát nữa gặp."

Đào Tư Khả lên trên nhà, cô đi đến chỗ điều hòa, cảm thấy mình cần phải tận hưởng một chút không khí mát lạnh, nếu không cô sẽ tan chảy như kem vani mất. Cơn gió mát lạnh thổi vào cánh tay, cô khoan khoái nheo nheo mắt, thở dài: "Nóng chết mất."

Thẩm Tiểu Địch đứng dậy khỏi ghế sofa, hỏi: "Lớp phó thể dục tìm cậu nói gì vậy?"

Đào Tư Khả đi vào bếp mở tủ lạnh lấy một cây kem, nói: "Hôm nay là sinh nhật cậu ta, cậu ta hỏi mình có muốn đi không."

Thẩm Tiểu Địch nằm bò trên bàn bếp, hỏi: "Vậy cậu đồng ý rồi à?"

"Đồng ý rồi." Đào Tư Khả cắn một miếng kem.

"Nhưng cậu không chuẩn bị quà." Thẩm Tiểu Địch chỉ ra một sự thật.

Đào Tư Khả chợt nhận ra, cô cắn kem, cau mày khó chịu nói: "Nếu mình không chuẩn bị quà, có phải trông như kiểu chỉ muốn đi ăn uống chùa không?"

"Không phải trông như vậy đâu, mà là đúng như vậy đấy." Thẩm Tiểu Địch nói thẳng, "Nhưng có lẽ lớp phó thể dục cũng không quan tâm cậu có chuẩn bị quà hay không đâu, cậu đến đó, có thể đã là món quà với cậu t a rồi."

Thẩm Tiểu Địch nháy mắt với cô, Đào Tư Khả cạn lời lườm cô ấy một cái.

Thẩm Tiểu Địch cười khúc khích, Đào Tư Khả nói: "Mình nghĩ nếu hai người đi ăn chùa thì có lẽ sẽ đỡ hơn."

"Ý cậu là sao?"

"Lớp phó thể dục nói cậu ta cũng sẽ mời cậu đến dự sinh nhật của cậu ta." Đào Tư Khả nói.

Thẩm Tiểu Địch cảnh giác nhìn cô: "Trong đây có chủ ý của cậu không đấy?"

"Mình chỉ hỏi cậu ta là cậu có đi không?" Đào Tư Khả xòe tay, vẻ mặt vô tội, "Cậu ta nói sẽ mời cậu."

"Á, mình muốn giết cậu, Đào Tư Khả."

Thẩm Tiểu Địch hét lên một tiếng, nhảy lên lưng Đào Tư Khả, hai người cười đùa rộn ràng, lăn lộn trên sàn đá cẩm thạch.

Bốn giờ chiều, điện thoại của Đào Tư Khả nhận được một tin nhắn từ Phương Dư, thông báo cho cô địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là một tửu lầu.

Thẩm Tiểu Địch thán phục: "Không ngờ gia cảnh của lớp phó thể dục cũng khá giả đấy chứ."

Lương Thu Phảng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài vì chuyện ngày hôm qua, cơn say vơi đi hơn nửa, mới nhận ra tối qua mình đã làm những gì. Anh ấy có lý do để nghi ngờ rằng Chương Đình Quân có thể sẽ đến đánh cho anh ấy một trận. Thay vì ngồi chờ, anh ấy quyết định chủ động. Vì vậy sau khi rửa mặt xong, Lương Thu Phảng lái xe đến văn phòng của Chương Đình Quân để chịu đòn nhận tội.

Anh ấy ngồi trên sofa, cầm một quyển tạp chí trên bàn trà lên giả vờ lật vài trang. Thấy Chương Đình Quân không thèm để ý đến mình, Lương Thu Phảng không nhịn được nữa, hắng giọng nói: "Anh Đình Quân, tối qua em Đào không gây sự với anh chứ?"

Chương Đình Quân đang xử lý tài liệu, nghe vậy cũng không có biểu cảm gì.

Trong lòng Lương Thu Phảng cảm thấy bất an, anh ấy chạm tay lên mũi, đang định thêm thì đột nhiên nghe thấy giọng của Chương Đình Quân từ bàn làm việc: "Anh cho cậu một cơ hội để chuộc lỗi."

"Cơ hội gì, anh cứ nói đi, nếu giúp được, em nhất định sẽ giúp." Lương Thu Phảng đáp ngay lập tức.

Lương Thu Phảng uống đến mức mặt đỏ tai nóng, lúc này mới hối hận vì đã đồng ý quá nhanh. Chương Đình Quân cũng uống khá nhiều, nhưng không thể hiện ra ngoài giống Lương Thu Phảng mắt đỏ như vừa đi ra từ phòng xông hơi.

Chương Đình Quân có lẽ cũng nhận ra Lương Thu Phảng không chịu nổi nữa, anh nói vài câu với tổng giám đốc Uông rồi đi ra khỏi phòng riêng với Lương Thu Phảng. Lương Thu Phảng châm một điếu thuốc để giải rượu, vẫy tay nói: "Lần sau ông đây không dám lắm lời nữa, uống kiểu này chắc lát nữa phải gọi người khiêng ra ngoài thôi."

Chương Đình Quân đi đằng trước đột nhiên dừng lại, Lương Thu Phảng không hiểu gì bèn thò đầu ra nhìn thì lại gặp Đào Tư Khả và một nam sinh. Nhìn tình hình này, có lẽ nam sinh kia định tỏ tình với Đào Tư Khả. Lương Thu Phảng thầm nghĩ, cô em Tiểu Đào này đúng là rất được các chàng trai yêu thích.

Chương Đình Quân liếc mắt nhìn, không biểu lộ gì mà tiếp tục đi qua.

Đào Tư Khả trở lại phòng riêng, Thẩm Tiểu Địch sát lại gần, thì thầm hỏi: "Lớp phó thể dục tỏ tình với cậu đúng không?"

Đào Tư Khả mím môi, gật đầu nói: "Mình đã từ chối cậu ta."

Tiệc sinh nhật kết thúc vào lúc chín giờ. Những người khác chuyển sang đi hát karaoke, Đào Tư Khả cảm thấy hơi mệt nên bèn nói mẹ cô gọi cô về. Mặc dù Lâm Hải Thanh hiện đang công tác xa, hoàn toàn không có ở nhà.

Đào Tư Khả đứng bên đường bắt taxi. Một chiếc xe ô tô màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.

Đào Tư Khả vô thức liếc nhìn, người đàn ông ngồi ở ghế lái cô không quen, đương lúc cô đang bối rối, cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc - đó là Chương Đình Quân.

"Lên xe."

Đào Tư Khả làm ngơ không để ý, chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Chương Đình Quân cười khẽ, nói: "Em muốn anh bước xuống mời em lên xe à, Tư Khả?"

Đào Tư Khả nhìn điệu bộ của anh, có vẻ như anh thật sự chuẩn bị xuống xe. Sau một hồi suy nghĩ, Đào Tư Khả đi đến mở cửa ghế lái phụ, nhưng cửa xe không nhúc nhích. Đào Tư Khả đành từ bỏ, chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa xe sau chui vào trong.

Chương Đình Quân cười khẩy, nhìn Đào Tư Khả lên xe. Anh giơ tay vỗ vỗ vào lưng ghế lái, người tài xế hiểu ý, liền mở cửa xuống xe.

Trong xe chỉ còn lại hai người. Đào Tư Khả ngửi thấy mùi rượu trên người Chương Đình Quân, cô chun mũi, đột nhiên nghe thấy anh chậm rãi nói: "Tư Khả, anh cho em thời gian không phải để em gặp mấy tên nhóc khác."

Đào Tư Khả ngước mắt nhìn anh, nói: "Anh say rồi."

Chương Đình Quân hạ cửa sổ xe, anh nhìn cô cười khẽ: "Có phải cậu ta vừa tỏ tình với em không?"

Đào Tư Khả ừm một tiếng.

Chương Đình Quân dịu dàng dẫn dụ: "Nói anh nghe, em đã từ chối cậu ta chưa?"

"Đó là chuyện của em." Đào Tư Khả khó chịu nói.

Chương Đình Quân lấy bao thuốc ra châm một điếu, nói: "Tư Khả, em cũng biết anh say rồi, vậy nên nói đáp án cho anh nghe?"

"Anh đang đe dọa em sao, anh Chương?" Đào Tư Khả tức giận ngẩng mặt nhìn anh, cảm thấy đây mới đúng là bộ mặt thật của anh.

"Anh không có ý đó, Tư Khả." Anh nghiêng người về phía cô, ra vẻ đạo mạo nói, "Nói anh nghe, em đã từ chối cậu ta chưa?"
Bình Luận (0)
Comment