Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 60

Edit: Diem Nguyen

Trước một quán cà phê cạnh quảng trường.

Một chiếc Bentley sang trọng băng qua khu náo nhiệt, luồn lách vào mấy con hẻm nhỏ rồi dừng lại ở cửa sau của quán. Đây là một quán cà phê tư nhân và đặc biệt chỉ mở cửa cho hội viên nên hàng ngày đều đóng cửa.

Tài xế mở cửa xe, Diệp Hoa Nồng theo thói quen chỉnh trang tóc, rồi quay lại cười nói với người thanh niên ngồi ghế sau: “Tới nơi rồi, cậu còn chưa xuống sao?”

Bạch Tiềm bỏ chân gác xuống, ra hiệu với tài xế mở cửa, chân mang giày da nhọn sạch sẽ bước xuống xe. Hiếm khi cậu ăn mặc nghiêm túc như hôm nay: veston cà vạt, nguyên bộ màu đen càng toát lên vẻ bí hiểm khó gần. Diệp Hoa Nồng cười tươi ra vẻ thân thiết với cậu. Người ngoài nếu không biết rõ sự tình hẳn sẽ cho rằng bà ta thật tình quan tâm cậu.

Bạch Tiềm cảm thấy thật nực cười.

Bước qua cửa cổng liền được hai cô tiếp tân bước tới dẫn đường. Hai cô gái vừa đi vừa giả vờ lơ đãng nhìn cậu, khuôn mặt còn khẽ ửng hồng.

Diệp Hoa Nồng bước theo sau lưng cậu đến bên chiếc bàn cậu chọn ngồi xuống, chưa yên vị đã nghe cậu thiếu kiên nhẫn hỏi: “Không phải bà đã hẹn với người đại diện bên nhà họ Kỷ sao? Người đâu?”

“Cậu gấp cái gì? Chờ một lát đi!” Bà ta cầm túi xách đứng dậy nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.”

Bạch Tiềm căn bản không thèm để ý đến bà ta, nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ.

Chỗ ngồi cạnh cửa sổ thường là vị trí đặc biệt thích hợp để ngắm khung cảnh khoáng đãng bên ngoài. Dưới lầu là mấy con hẻm quanh co bên khu dân cư cũ kỹ. Chắc hẳn không ai ngờ ngay bên cạnh lại mọc lên một quán cà phê cao cấp thế này. Bên trong quán sang trọng hiện đại, đối lập với bên ngoài cũ kỹ tồi tàn... Xa xa là hình ảnh đồi núi nhấp nhô tĩnh lặng dưới bức tranh mây trời đầy màu sắc...

Bạch Tiềm ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài nên không hay có người đang ngắm nhìn cậu.

Ở góc tường ngoài hành lang...

Diệp Hoa Nồng kéo tay Kỷ Thanh Sương cười hỏi: “Sao? Thấy sao nào?”

Kỷ Thanh Sương cau mày, khuôn mặt chỉ còn vẻ hoảng hốt chứ không tinh nghịch như mọi khi.

Diệp Hoa Nồng thấy có hy vọng nên không đợi cô ta phản ứng liền kéo tay cô ta đi về hướng cửa sổ. Bạch Tiềm tập trung quay lại đối mặt với bọn họ.

Diệp Hoa Nồng giới thiệu với cậu: “Đây là cô Kỷ.”

Đáp lại sự kỳ vọng trong ánh mắt Kỷ Thanh Sương, Bạch Tiềm chỉ cụp mắt cười nhạt với thái độ không mấy thiện cảm. Tuy nhiên Kỷ Thanh Sương dường như không cảm nhận được nên cô ta duỗi tay về phía cậu nói: “Rất hân hạnh được biết anh.”

Bạch Tiềm nhìn tay cô ta nhưng không hề bắt tay đáp lại, cậu quay sang Diệp Hoa Nồng hỏi: “Không phải muốn mời tôi tới nói chuyện hợp tác sao? Sao bà lại giới thiệu cho tôi một cô gái non choẹt thế này?”

Kỷ Thanh Sương thấy mất mặt nhưng không nổi đóa lên như ngày thường, cô ta chỉ ngượng nghịu rút tay về.

Diệp Hoa Nồng giải thích: “Kỷ Minh Vũ là anh trai của cô ấy.”

Kỷ Thanh Sương vội nói: “Anh trai tôi có việc đột xuất nên tôi thay anh ấy đến đây để nói với anh một tiếng.”

“Vậy thì không có gì hay để nói nữa.” Cậu đứng dậy muốn rời đi, Kỷ Thanh Sương liền kéo tay áo cậu lại nói: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Bạch Tiềm cúi đầu, ánh mắt nhìn vào chỗ tay áo bị cô ta níu khiến Kỷ Thanh Sương sượng sùng buông ra. Diệp Hoa Nồng khéo đi nhà vệ sinh dặm thêm son môi, nhường không gian lại cho hai người họ.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt mà bên nam lại thiếu kiên nhẫn nên không khí giữa hai người trở nên tẻ ngắt. Kỷ Thanh Sương mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Có phải anh đã đi qua La Mã? Hình như tôi có gặp qua anh ở đó?”

Bạch Tiềm khẽ cau mày. Trước khi đến vùng Tam Giác Vàng, cậu từng đã đi qua rất nhiều nơi ở Ý.

Nhìn sắc mặt cậu, cô ta lập tức tuôn ra một tràng: “Đúng là anh rồi. Quả nhiên có bản lĩnh nha! Một mình anh vậy mà xử đẹp hết một đám Mafia như vậy! Phong độ thật! Ngày hôm đó đang lúc tôi cùng ông ngoại đi dự triển lãm xe thì nhìn thấy. Chắc là anh đắc tội với ai hả?” Cô ta trở nên hứng thú khi nhắc đến đề tài này, đôi mắt cũng long lanh hơn.

Bạch Tiềm bỗng nhớ tới chuyện cũ.

Nơi đó vốn là địa bàn của Mafia. Bởi vì cậu từ chối không nộp phí ngầm nên bị mấy chục tên chận đầu trong ngõ hẻm để hỏi tội nhưng bọn chúng không ngờ đám đông mắt to mũi lỏ thế mà lại bị cậu dạy cho một bài học. Nhưng cậu lại không nhớ sự việc ngày hôm đó lại diễn ra trước mặt cô gái này.

“Anh không biết tôi sao?” Kỷ Thanh Sương ảo não gãi gãi đầu có phần tức giận: “Nhưng tôi nhớ ngày hôm đó anh còn nháy mắt với tôi mà.”

Bạch Tiềm không muốn nói nữa, cậu nhìn xuống đồng hồ đang đeo trên tay, sau đó đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm, tạm biệt cô Kỷ.”

Kỷ Thanh Sương chạy đuổi theo cậu ra tới bên ngoài: “Chờ một chút! Chờ một chút! Không phải anh muốn thương lượng với nhà họ Kỷ bên tôi sao? Theo tôi được biết thì chuyến hàng vừa rồi của anh bị niêm phong rồi. Anh cần người giúp lấy ra nhưng xem thái độ của anh bây giờ không giống với đang đi nhờ vả chút nào!”

Bạch Tiềm cười khẽ, t tốn nói: “Các người từ phương xa tới đây mà muốn tôi nhờ vả đến các người thì có vẻ xem thường tôi quá!”

“Anh...” Kỷ Thanh Sương giận đỏ mặt lên, lần này cô ta đã bị cậu chọc tức thật sự.

Bạch Tiềm tiếp tục cười: “Tôi vốn không chắc lắm nhưng giờ tôi đã xác định được các người cũng cần tôi thế cho nên có chăng là hợp tác chứ không phải nhờ vả. Cô Kỷ, gặp lại sau nhé!”

“Chờ một chút!” Kỷ Thanh Sương đưa tay cản trước mặt cậu: “Ít nhất anh phải cho tôi số điện thọai để... anh tôi liên lạc được với anh chứ!”

“Vậy cũng phải!” Bạch Tiềm lấy ra một cây bút máy từ trong áo vest nhưng không tìm được giấy.

Kỷ Thanh Sương rộng rãi đưa tay ra nói: “Viết trên tay tôi cũng được.”

Bạch Tiềm cười như không cười nhìn cô ta một cái, nắm một đầu ngón tay cô ta rồi viết một dãy số.

Kỷ Thanh Sương có cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chạy dài lên sóng lưng và chạy dọc toàn thân. Cô ta kiềm lòng không được ngước lên nhìn cậu. Với khoảng cách gần như vậy, cô ta có thể săm soi da mặt cậu nhưng lại không nhìn thấy được lỗ chân lông nào hết.

Quả thật da dẻ và dáng vóc như cậu rất hiếm có!

Trong những người bạn khác phái của cô ta không ai có thể so được với cậu. Điều đặc biệt hơn nữa là hình ảnh Bạch Tiềm trong trận đánh nhau ở La Mã đã gây ấn tượng sâu sắc trong cô ta. Bởi cô ta chưa từng thấy ai đánh lộn mà có dáng vẻ thu hút đến như thế. Nếu có thể ngay lúc đó cô ta muốn hét lên thật to: "Anh đẹp trai quá!"

Viết xong, Bạch Tiềm dứt khoát rời đi.

Kỷ Thanh Sương ngơ ngác nhìn theo thật lâu, nắm chặt bàn tay mình rồi cười một mình nhưng lại sợ bị lem cô ta mở tay ra đọc mấy con số tới lui mấy lần. Một lúc sau cô ta mới thấy có gì đó không đúng, đếm lại lần nữa thì đúng là... 12 số. (* Số điện thọai ở Trung Quốc chỉ có 11 số. Cô nàng này bị chơi khăm rồi.)

“Cái tên họ Bạch kia, đồ khốn kiếp!”

Tiếng rống vì tức giận của Kỷ Thanh Sương còn vang sau lưng nhưng Bạch Tiềm không mảy may bận tâm mà đi thẳng ra cửa. Bên ngoài Mục Lăng đã sớm lái xe đến chờ cậu.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Bạch Tiềm bảo cô ta dừng xe để cậu một mình xuống mở cửa đi vào trong.

Mục Lăng đậu xe ở bãi chờ cậu.

Bạch Tiềm nhìn mớ đồ chơi trong tủ kính thủy tinh mà thấy phân vân vô cùng, không biết nên chọn cái nào. Hai cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi đứng bên cạnh cậu ân cần giới thiệu cho cậu chức năng và cách chơi của từng món.

Bạch Tiềm hỏi: “Có đồ chơi nào thích hợp cho bé trai cỡ sáu bảy tháng không?”

Dáng vẻ nổi bật tuy không cười nhưng cũng không quá xa cách của cậu khiến hai cô nhân viên ngượng ngùng bối rối. Cô cao gầy hơn chỉ vào một hộp đồ chơi xếp hình bằng gỗ nói: “Các bé hay thích loại này ạ!”

Bạch Tiềm nhíu mày, ho thanh một tiếng.

Thật sao? Nhưng sao cậu có cảm giác thằng nhóc kia sẽ không thích, biết đâu nó còn có thể cầm cái này đánh lên đầu cậu, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường rồi hớn hở bò trở về giường nằm.

Mới nghĩ tới đó là cậu đã cảm thấy tức.

Nhưng nhớ lại sáng nay Hòa Lam đã nói với cậu: “Nếu hôm nay ra ngoài mà em không mua đồ chơi về cho con thì tự ra phòng khách ngủ nhé!” Cậu liền nhắm mắt mua bộ xếp hình đó, mấy con búp bê và một bộ Transformers.

Dọc đường về Mục Lăng luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu. Rõ ràng Bạch Tiềm đã bị ngơ ngơ nhưng cô ta không dám lên tiếng nhắc nhở. Cô ta chưa từng thấy Bạch Tiềm có biểu cảm như thế này nên lòng tự nhủ: Đàn ông sau khi lên chức làm cha thường sẽ có biểu hiện khác thường như vậy.

Thật ra Bạch Tiềm đang nghĩ cách lấy lòng con trai mình.

Sau khi về đến nhà, cậu chạy thẳng tới phòng trẻ.

Giấy dán tường đã được đổi thành màu hồng nhạt còn rèm cửa sổ là màu xanh nhạt có viền hoa nên khi ánh mặt trời chiếu qua vừa không chói mắt lại vừa khiến căn phòng tràn ngập không gian cỏ cây trong lành.

Hòa Lam mặc quần áo ngủ màu trắng trông hai đứa bé sinh đôi đang bò dưới nền đất trải nệm. Trên tay cô cầm một chiếc trống, vừa lắc cô vừa nói: “Gọi "ma ma" đi nè! Đứa nào gọi trước mẹ sẽ cho đứa đó chơi nha.”

Hai đứa bé giương mắt nhìn cô, trông có vẻ rất háo hức nhưng dường như không phải hứng thú với chiếc trống mà là hứng thú với cô.

Nhất Hàm mở tròn miệng nhăn mặt ngáp một cái còn Nhất Ngạn lại liếc xéo em gái rồi nhìn mẹ ngọt ngào gọi: “Ma ma”

“Nhất Ngạn rất thông minh nha.” Hòa Lam ôm lấy cậu bé, hôn lên hai gò má trắng nõn nà của con trai nói: “Cục cưng của mẹ! Để thưởng cho con mẹ sẽ hát nhạc thiếu nhi cho con nghe có được không nè?”

“A… a…” Nhất Ngạn tỏ ý thích thú, cọ cọ gương mặt vào ngực cô, bàn tay nhỏ nhắn còn bóp bóp vú mẹ cười cười.

Bạch Tiềm thấy cảnh tượng đó thì tức điên, cậu liền nhào đến ẵm lôi Nhất Ngạn ra khỏi tay Hòa Lam.

Hòa Lam cốc đầu cậu mắng: “Em làm gì đấy? Bị điên à? Lỡ làm đau con thì sao?”

Bạch Tiềm cố trấn định lại nhịp thở. Cậu ngồi xuống bên cạnh cô thì thấy Nhất Hàm đang giương mắt tròn xoe nhìn mình. Hòa Lam thúc giục cậu: “Em ẵm con gái đi, chị không thể ẵm hai đứa cùng lúc được.”

Bạch Tiềm bất đắc dĩ ẵm Nhất Hàm lên.

Hòa Lam thở dài: “Em nhìn lại em xem, đã lớn rồi mà còn giận hờn ganh tỵ với con sao? Không thấy kỳ à?”

Bạch Tiềm không muốn nghe cô trách mắng nữa nên quay đầu ẵm Nhất Hàn nhưng vẫn còn giận dỗi thở phì phò. Nhất Hàm đưa bàn tay nhỏ bé mềm nhũn sờ sờ mặt cậu nói: “Ba ba...”

Bạch Tiềm vui mừng nhấc nách xốc bé lên cao nói: “Nhất Hàm nói gì? Nhắc lại xem!”

Nhất Hàm lúng liếng đôi mắt tròn to đen bập bẹ nói: “Ba ba...”

“Nhất Hàm thật là lợi hại nha.” Bạch Tiềm hạ cô bé xuống ngang tầm mặt để hai đôi môi có thể hôn chạm vào nhau phát ra tiếng "chụt chụt" khiến cho Hòa Lam cùng Nhất Ngạn mắt chữ O miệng chữ A ngỡ ngàng nhìn nhau.

Hòa Lam rất vui vẻ, cô nhún nhún Nhất Ngạn bảo: “Nhất Ngạn cũng gọi ba đi.”

Nhất Ngạn hừ một tiếng, quay đầu đi.

Hòa Lam xoay đầu cậu bé lại dạy: “Con không được như vậy! Mau gọi "ba ba"!”

Bạch Tiềm nhìn cậu bé thị uy, Ngất Hàm thì khẽ hừ một tiếng rồi cho tay vào miệng mút.

Đáp lại ánh mắt mong đợi của Hòa Lam, ánh mắt hiềm khích của Bạch Tiềm và ánh mắt thờ ơ của Nhất Hàm, Nhất Ngạn chậm rãi ngáp dài một cái rồi hàm hồ nói: “bịa bịa...”

Hòa Lam ngẩn người, cười chỉnh lại: “Không phải, là ba ba. Ngày hôm qua con nói được mà, có phải hôm nay con căng thẳng quá không?”

Vớ vẩn! Có chỗ nào chứng tỏ nhóc con này căng thẳng chứ?!

Bạch Tiềm chợt đứng lên cực kỳ tức giận nói: “Cái thằng nhóc này! Nó cố ý đấy!”

“Ngồi xuống!” Hòa Lam trừng mắt với cậu.

Bạch Tiềm không phục.

Hòa Lam trừng cậu.

Dù không cam tâm nhưng cậu cũng phải ngồi xuống.

Chua xót trong lòng mà cậu không thể diễn tả nổi thành lời.

Làm ông bố tốt trông trẻ quả thật khó làm ghê đi. Nhất là khi trong nhà có một thằng oắt con luôn xem cậu như cái gai trong mắt.
Bình Luận (0)
Comment