Nơi Ta Gặp Nhau

Chương 7

Hà Nhiên đến cuộc hẹn chờ 30 phút rồi vẫn không thấy cái người đến để gặp mặt. Cô vừa cắn ống hút vừa ngước đầu xem ti vi trên tường, tiện thể lấy cái điện thoại lên Face lúc cho đỡ buồn. Hai ngày không lên mà đã loạn cả hết thông báo. Năm mươi tư người gửi lời kết bạn, 89 lượt thông báo. Hà Nhiên xác nhận rồi lướt tay trên màn hình. Bỗng cô dừng lại ở một bản tin mà nick face là Chip Chip chia sẻ có tiêu đề là "Thiếu gia của tập đoàn Hứa Thị, Hứa Nguyên Khôi vừa trở về Việt Nam với phong cách lịch lãm."

Ngón tay cô khẽ run run chạm nhẹ vào đường link, chưa đầy một giây hình ảnh một anh chàng lịch lãm mặc bộ vest trơn màu xanh navy, cùng với áo sơ mi trắng, và cà vạt đen.

Cuối cùng Nguyên Khôi cũng trở về rồi, Hà Nhiên rất muốn đến tìm anh, muốn ôm anh, nhưng hai người đã chia tay đâu còn có lý do gì dể mà gặp mặt nữa. Không lẽ đến nơi lại nói em rất nhớ anh, như vậy chẳng hay chút nào!

* * *

Vào 7 năm trước, Hà Nhiên đi shopping cùng nhóm bạn trong lớp thì có một chiếc BMW màu đen bóng loáng chặn đường cô cùng với nhóm bạn. Trên xe, một người đàn ông tầm 32 tuổi bước xuống trong bộ comple màu đen chỉnh tề, cúi đầu chào cô:

"Tôi Quân Mao Tử, trợ lý của chủ tịch Hứa, phiền cô lên xe chủ tịch có chuyện muôn gặp mặt cô."

Chủ tịch Hứa? Không lẽ là bà nội của Nguyên Khôi? Hà Nhiên mỉm cười nói với nhóm bạn:

"Các cậu đi trước đi, mình đi ra đây lát!'

"Ừm vậy bye nha!" Nhóm bạn đồng thanh.

Chiếc xe chở Hà Nhiên đến một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy. Xung quanh đều là cây, trước hiên biệt thự còn có một bàn trà uống nước. Cô chỉ biết nhà Nguyên Khôi rất lớn, nhưng không nghĩ lại lớn đến như vậy. Trợ lý Quân dẫn cô vào phòng khách, ở đó có một người phụ nữ khoảng từ 50 đến 55 tuổi, trông vẫn còn rất trẻ.

"Chào chủ tịch! Cháu là An Hà Nhiên ạ!" Hà Nhiên lễ phép cúi đầu chào.

Chủ tịch Hứa nhìn cô từ trên xuống dưới soi xét cái gì đó. Thấy bộ đầm rẻ tiền của cô thì nhếch môi:

"Cô là An Hà Nhiên bạn gái của Nguyên Khôi?"

"À không đâu, chắc chủ tịch có hiểu lầm gì rồi. Cháu và Nguyên Khôi chỉ là bạn thôi."

"Chỉ là bạn? Bạn thân? Hay là bạn trai, bạn gái?" Chủ tịch Hứa nhìn cô với ánh mắt sắc lẻm.

"Cháu..."

"Được rồi, ta mời cô đến đây là muốn cô hãy chia tay với Nguyên Khôi đi."

"Chia tay..nhưng. Đúng chủ tịch nói đúng cháu và Nguyên Khôi đang yêu nhau, nhưng như vậy thì có gì sai ạ?" Không lẽ là cô không cùng đẳng với với giới mấy người.

"Chắc là cô cũng biết. Nguyên Khôi sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Hứa Thị, việc hai người yêu nhau là không thể. Cháu nội tôi không thể lấy một người tầm thường như cô được. Cô hãy cầm lấy cái này rồi sang nước ngoài đi." Chủ tịch Hứa đặt một tờ ngân phiếu trong đó ghi rất nhiều con số 0.

Hà Nhiên hít thở thật sâu nói:

"Cháu sẽ không nhận số tiền này. Dù sao cháu cũng có lòng tự trọng mà. Việc chia tay với Nguyên Khôi, được rồi cháu sẽ rời xa anh ấy." Hà Nhiên nói rồi quay người bước ra khỏi ngôi biệt thự to lớn. Những giọt nước mắt rơi xuống hai bờ mi.

"Hà Nhiên...Hà Nhiên..sao em lại ở đây? em đến để tìm anh hả?" Nguyên Khôi từ đằng xa chạy lại, cười tươi nói. Thấy cô khóc khiến cậu rất lo lắng."Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em sao?"

"Nguyên Khôi à..." Hà Nhiên ngước đôi mắt vẫn còn đẫm lễ nhìn cậu.

"Hửm?"

"Mình...mình chia tay đi."

Câu nói của cô như sét đánh ngang qua tai cậu. Cô vừa nói gì cơ? Chia tay sao?

"Em...tại sao...?" Nguyên Khôi nắm lấy bả vai cô lắc mạnh.

"Em, mình xin lỗi. Em yêu anh chỉ vì tiền thôi. Anh cũng biết đấy em thích nhất là tiền mà. Vừa rồi em có nhận tiền của chủ tịch và đã đồng ý chia tay với anh. Em thật sự xin lỗi vì đã lừa dối anh trong suốt thời gian qua." Hà Nhiên kéo tay cậu ra khỏi người mình rồi bỏ đi với trái tim lạnh giá.

Nguyên Khôi thẫn thờ, hai bàn chân không thể đứng vững khuỵu xuống. Đầu óc cậu rồi bời, tiền...tiền quan trọng như vậy sao? Vậy nếu cậu không có tiền thì cô cũng không yêu cậu sao? Thật là nực cười...

A.....A......A...........A..........AA...........AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!! Nguyên Khôi hét lên, mái tóc bị cậu làm cho rối bời. Cậu cười, cười cho sự ngu ngốc của mình vì đã yêu cô quá sâu đậm.
Bình Luận (0)
Comment