Trong ngày nghỉ Bồ Thần ngủ không thẳng giấc, sáu giờ đúng rời giường rửa mặt, nghe tiếng Anh hai mươi phút luyện nghe, học từ vựng nửa tiếng.
Bồ Vạn Lý đau lòng cho con gái: [Không dễ gì mới được nghỉ, ngủ thêm một lúc đi con.]
Bồ Thần cười cười: [Con không buồn ngủ.]
Tối hôm qua cô đi ngủ lúc mười giờ rưỡi, đã quen dậy vào giờ này, đồng hồ sinh học còn đúng giờ hơn chuông báo thức.
Bồ Vạn Lý làm xong bữa sáng, hai bố con ngồi vào trước bàn ăn, ông hỏi con gái hôm nay định làm gì, bảo cô mời bạn học ra ngoài đi thả lỏng một ngày.
Bồ Thần không tìm ra được lý do: [Bọn họ đều là học bá, phải ở nhà làm bài tập, không có thời gian chơi đâu ạ.]
Hôm nay cô muốn làm xong mấy tờ đề tiếng Anh, còn phải viết thêm một bản cho Tần Dữ, làm văn thì cô quyết định viết một bản mới cho anh, không thể chép theo bài của cô được.
- --Đọc full tại truyenggg.com---
Chưa từng cảm thấy nghỉ đông có thể phong phú, thú vị như thế.
Bồ Vạn Lý không biết khóe miệng của con gái mình giương lên là vì cớ gì, hẳn là lần thi cuối kỳ này có tiến bộ, cô thấy hứng thú với học tập. Ông hỏi con gái: [Vậy hôm nay con ở nhà làm bài tập à?]
Bồ Thần gật đầu: [Ở nhà yên tĩnh hơn ở cửa hàng ạ.]
Hai bố con vừa ăn vừa nói chuyện, Bồ Vạn Lý nhắc đến Lục Bách Thanh: [Tối hôm qua thầy giáo Lục của các con nhắn tin cho bố, mấy ngày nay thầy ấy ở Bắc Kinh, bảo người thân nhà thầy ấy đến tiệm, nói bố cứ giao việc cho thằng bé kia làm, cho nó biết được cuộc sống không dễ dàng.]
Bồ Thần kiềm chế sự ngạc nhiên vui mừng, cô xác nhận với bố: [Tần Dữ muốn tới tiệm hỗ trợ ạ?]
Bồ Vạn Lý gật đầu: [Bố mẹ nó ly hôn, không ai quan tâm, nghỉ thì đi theo thầy Lục của các con. Thật ra thằng bé ấy rất hiểu chuyện.]
Bồ Thần cũng không hiểu rõ Tần Dữ, cô chỉ biết là nhà anh có tiền, anh không thích học, tốt nghiệp trung học là phải ra nước ngoài, về phần trường đại học mà anh muốn xin vào, trừ phi nhà anh quyên góp mấy tỷ cho trường, nếu không với thành tích bây giờ của anh thì thật sự không thể nào xin vào được.
Về phần tình hình hôn nhân của bố mẹ anh, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Anh chuyển đến Tô Thành đi học, có lẽ là có liên quan đến chuyện bố mẹ anh ly hôn.
Bồ Thần không biết ngày nào thì Tần Dữ tới tiệm sửa xe, cô không dám hỏi bố, hỏi nhiều sẽ dẫn tới việc nghi ngờ, cô hững hờ ăn cơm, quyết định hôm nay đến cửa hàng làm bài tập.
Sau bữa ăn, Bồ Vạn Lý thu dọn phòng bếp xong, vừa ra đến trước cửa gõ cửa phòng con gái: [Thần Thần, bố rửa trái cây cho con rồi, cơm trưa thì bố đưa tới cho con, trời lạnh con cứ ở trên lầu đợi.]
Bồ Thần đang sửa soạn cặp sách: [Bố, con vẫn đến tiệm làm bài tập thôi, làm mệt rồi thì còn có thể ra ngoài đi dạo.]
Bồ Vạn Lý lo lắng: [Trong tiệm ồn ào, có ảnh hưởng tới con không?]
Bồ Thần mang vẻ mặt ung dung: [Không sao ạ, dù sao trước kia cũng thường xuyên ở đó làm bài tập.]
Bồ Vạn Lý bọc trái cây lại, mang đến tiệm cho con gái ăn.
Từ nhà đến tiệm sửa xe nhiều nhất là một trăm mét, hiện tại chưa đến tám giờ, cửa hàng sát đường ngoại trừ cửa tiệm bán đồ ăn sáng thì những chỗ khác chưa mở cửa.
Với chiều cao của Tần Dữ thì đứng ở cổng của tiệm sửa xe vô cùng bắt mắt.
Bồ Vạn Lý không nghĩ tới hôm nay Tần Dữ đến “báo danh”, càng không nghĩ tới anh đến sớm như thế, ông tăng nhanh bước chân đi qua.
Bồ Thần ngoan ngoãn đi bên cạnh bố, trong lòng có một chút hân hoan, trong kỳ nghỉ thường xuyên nhìn thấy anh là chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Cách hơi xa, không tiện viết chữ, cô vẫy tay với anh.
Trong lòng Tần Dữ dễ chịu hơn một chút, còn tưởng rằng cô sẽ chỉ chào với Bành Tĩnh Dương,
Mặc kệ Bồ Vạn Lý cho nghe thấy hay không, anh vẫn gọi một tiếng: “Chào buổi sáng chú ạ.”
Bồ Vạn Lý gật đầu với anh rồi mở cửa cuốn, ông viết lên bảng trắng: [Chờ lâu rồi nhỉ, trước tám giờ trong cửa hàng không có ai, ngày mai cũng đừng tới sớm như thế.]
Tần Dữ đứng ở cửa ra vào gần nửa tiếng, toàn thân đông cứng lạnh thấu.
Anh cầm bút viết lên bảng trắng: [Cháu vừa tới ạ.]
Trong tiệm không có chút không gian trống nào, hai hàng chia ra hơn mười chiếc xe điện và xe đạp, Bồ Vạn Lý đẩy đến đường đậu xe không động cơ đã được vẽ sẵn ở cổng.
Tần Dữ buông bảng trắng và bút xuống, giúp đỡ đẩy xe.
Xe được đẩy hết ra bên ngoài, trong nhà lập tức trở nên rộng rãi.
Trong cửa hàng có hai tấm bảng trắng, Bồ Vạn Lý cầm tấm bảng lớn kia ra bên ngoài cửa treo lên, chuẩn bị xong mấy cây bút viết bảng, sau đó đi vào trong nhà giặt cây lau nhà rồi lau.
Bồ Thần mở điều hòa không khí, kéo cửa giữ lại một khe hở thông gió.
Cô mở chiếc bàn xếp ra, đặt sát vào tường rồi lấy bài tập của kỳ nghỉ đông, làm bộ chăm chú viết.
Về phần Tần Dữ ở trong cửa hàng bao lâu, cụ thể là làm gì, cô vẫn luôn không hỏi đến.
Bồ Vạn Lý lau nhà xong thì dự định đi mua sỉ chút dụng cụ khóa và linh kiện.
Ông để trái cây mang tới ở trên bàn: [Thần Thần, bố đến chợ bán sỉ một chuyến, đi vừa đi vừa về khoảng nửa tiếng, con nói chuyện với Tần Dữ nhé.]
Bồ Thần: [Bố ơi, con đi với bố nha.]
Bồ Vạn Lý cười cười, biết con gái muốn đi xách đồ giúp ông: [Bố chọn xong là bọn họ đưa hàng tới.]
Lúc này Bồ Thần mới yên tâm.
Bồ Vạn Lý mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, trong cửa hàng chỉ còn hai người bọn họ.
Tần Dữ đứng bên cạnh nhìn Bồ Thần làm bài tập, Bồ Thần cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô ra vẻ trấn định, có một giây, cô không nhìn thấy rõ từ vựng trước mắt.
Bỏ ra mấy phút mới tiến vào trạng thái được.
Lúc viết đáp án, cánh tay cô không cẩn thận đụng phải chân của anh, cô vội ngẩng đầu, Tần Dữ đang xem điện thoại của mình, vốn không để ý đến.
Tần Dữ đứng mệt rồi thì tìm cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh rồi ngồi xuống, đây là lần thứ hai anh đến cửa hàng, ngày đó tới anh cũng có chút tò mò: “Tiệm sửa xe nhà cậu không có linh kiện sao?”
Nơi ánh mắt chiếu tới không nhìn thấy được linh kiện và công việc vụn vặt.
Bồ Thần chỉ vào cánh cửa gỗ có màu giống tường ở sau lưng: [Cậu tự xem đi, đều ở trên kệ trong đó.]
Tần Dữ nghi ngờ: “Ở trong đó không phải là một phòng bếp nhỏ sao?”
Vừa rồi Bồ Vạn Lý đẩy cánh cửa kia đi vào trong lấy cây lau nhà, anh nhìn thấy bồn nước, bên cạnh còn có một cái bếp lò giản dị và một vài đồ dùng nhà bếp.
Bồ Thần: [Không gian trong đó lớn hơn ngoài này, bố tớ lấy làm phòng riêng, bên ngoài giữ cho tớ làm bài tập, cũng có thể chào hỏi khách khứa.]
Chủ yếu là để gặp Lục Bách Thanh, nếu không trong phòng bày bừa hỗn loạn, thực sự không có cách nào ngồi được.
Tần Dữ lại hỏi: “Tiệm nhà cậu mở đến ngày nào thì đóng cửa nghỉ lễ?”
Bồ Thần: [Mấy năm qua đều là hai mươi tám hai mươi chín Tết, bố tớ không chịu ngồi yên, không nỡ đóng cửa sớm, mở cửa thì có thể kiếm thêm một chút.]
Tần Dữ gật đầu.
Vậy anh có thể đến thêm mấy ngày.
“Hôm nay bố mẹ tớ đã đưa tiền sinh hoạt tháng sau cho tớ rồi, tớ chuyển năm trăm nợ cậu cho cậu.”
Bồ Thần hỏi: [Vậy cậu còn lại một ngàn rưỡi, đủ không?]
Số dư trong thẻ của Tần Dữ đã vượt qua bảy chữ số, anh tính đợi Lục Bách Thanh quay về thì trưng cầu ý kiến chuyện đầu tư: “Đủ, kỳ nghỉ đông tớ ăn ở nhà thầy Lục.”
Chuyển tiền đi, anh nhìn cô làm bài: “Bài tiếng Anh làm được bao nhiêu rồi?”
Bồ Thần: [Còn hai tờ nữa là xong.]
Tần Dữ tìm lời để nói: “Bài tập ngữ văn thì sao?”
Bồ Thần: [Vẫn chưa viết nhật ký hàng ngày.]
Hóa ra còn phải viết nhật ký, Tần Dữ hỏi: “Một tuần viết mấy ngày?”
Bồ Thần mới nhớ tới cô chưa nói với Tần Dữ về yêu cầu của giáo viên ngữ văn đối với nhật ký: [Mỗi tuần ít nhất ba ngày, nếu như muốn viết nhiều hơn thì cô không có ý kiến, đây không phải là bài tập nghỉ đông, từ khai giảng lớp 10 là đã có rồi, không cần nộp lên, cô giáo môn văn kiểm tra lấy điểm bất chợt.]
Tần Dữ gật đầu, anh không có việc gì để làm nên hỏi mượn Bồ Thần một cuốn sách ngoại khóa, anh ngồi đối diện cô, mở sách ra đặt trên bàn xem từ đầu, quyển sách này là anh giúp đỡ chọn vào chiều hôm đó theo cô đi hiệu sách.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào từ cửa thủy tinh, rơi xuống lưng Tần Dữ, còn có một vệt rơi xuống mặt bàn, cây bút giữa ngón tay Bồ Thần đúng lúc ở trong ánh nắng sớm này.
Bồ Thần vụng trộm nhìn tay của anh, giống như là một đôi bàn tay hoàn mỹ không tì vết do họa sĩ cấp cao dùng bút phác họa ra, thon dài, sạch sẽ.
Anh chưa từng đọc sách một cách nghiêm túc như vậy.
Tần Dữ xem hết trang trước mắt, anh lật về sau, khóe mắt thoáng nhìn Bồ Thần nhìn chằm chằm đề bài thất thần, anh đưa tay nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Tập trung làm bài.”
Bồ Thần giật mình, vừa rồi tay anh rơi xuống trán cô, giống như đập vào trong lòng cô, “thịch” một tiếng, trái tim nhảy vọt lên, lúc hạ xuống bởi vì căng thẳng mà không về lại chỗ cũ, nhịp tim hoàn toàn loạn nhịp.
Cô cầm bút gãi gãi chỗ mới vừa rồi bị anh gõ, che đậy sự mất tự nhiên.
Bởi vì tâm tư mà cô cố hết sức giải thích cho mình: [Vừa rồi tớ đang suy nghĩ bài.]
Tần Dữ: “Ừm.”
Anh đang xem sách của mình, không chú ý đến một loạt hoạt động tâm lý vừa rồi của Bồ Thần.
Bồ Thần ổn định tâm trạng, cưỡng ép để mình nhập tâm vào mớ đề bài.
Bồ Vạn Từ trở về từ chợ bán sỉ thì đã nhìn thấy hai đứa trẻ đều tự mình tập trung vào việc trong tay, ông nhẹ tay nhẹ chân, sợ quấy rầy bọn họ.
Chín giờ rưỡi, Bồ Vạn Lý bắt đầu một ngày bận rộn, tiếp tục với chiếc xe hôm qua chưa sửa xong.
Tần Dữ hỏi Bồ Thần lấy một đôi găng tay trắng mới, sau đó ra ngoài giúp Bồ Vạn Lý sửa xe.
Bồ Vạn Lý thấy anh đi ra thì cười cười: [Cháu đọc sách đi, mấy việc này cháu không làm được.]
Tần Dữ kiên nhẫn viết từng nét lên bảng trắng: [Không biết sửa thì cháu có thể làm chút việc đủ khả năng. Không vội chuyện đọc sách, năm mới cháu ở nhà một mình không có việc gì làm, đến lúc đó có nhiều thời gian để đọc.]
Bồ Vạn Lý thầm nghĩ: [Giao thừa cũng không về Bắc Kinh sao?] Lục Bách Thanh chỉ nói cho ông biết, nói bố mẹ của Tần Dữ bình thường không rảnh quan tâm với thằng bé, nghỉ đông do thầy quản, không nghĩ tới ngay cả ăn Tết cũng một mình.
Tần Dữ: [Không về à. Mẹ cháu muốn đi nước ngoài, bố cháu có nhà riêng.]
Bồ Vạn Lý nhìn hàng chữ này, trong lòng một người ngoài như ông cũng cảm thấy khó chịu.
Tần Dữ chỉ vào một loạt xe điện ở làn đường đậu xe không động cơ: [Hôm nay phải sửa xong những chiếc xe kia ạ? Chú nói cho cháu biết phải sửa chỗ nào, cháu hỗ trợ tháo chỗ cần sửa ra.]
Bồ Vạn Lý: [Bên kia tối hôm qua chú tăng ca sửa xong rồi, hôm nay chủ xe tới lấy xe.]
Ông hỏi: [Nhà cháu cách đây có xa không? Nếu như không xa thì cháu về nhà lấy cặp sách đi, cùng Thần Thần làm bài tập nghỉ đông, ở bên ngoài thời gian dài sẽ lạnh, cháu không chịu được, chú ở quen rồi.]
Tần Dữ nói cho Bồ Vạn Lý biết, nhà anh ở tòa nhà phía trước, hai ba phút là có thể đến nơi. Anh quay đầu nhìn Bồ Thần vùi đầu làm bài tập ở trong phòng, hiếm thấy có một cơ hội quang minh chính đại cùng làm bài tập với cô như thế.
Bồ Vạn Lý một lần nữa giục anh: [Về nhà lấy bài tập tới làm, buổi trưa chú làm đồ ăn ngon cho cháu và Thần Thần, muốn ăn gì thì lát nữa nói với chú, không cần khách sáo.]
Từ khi tới Tô Thành, Tần Dữ chưa từng ăn một bữa cơm gia đình nào.
[Cảm ơn chú, chú làm gì cũng được ạ.]
Anh về nhà mang cặp sách đến, bên trong đó ngoại trừ mấy tờ đề thì còn lại đều là đồ uống.
Bồ Thần nhìn một cái, giả vờ như không thấy.
Đề bài đối với anh mà nói quá đơn giản, anh thật sự không muốn làm từng đề từng đề một.
Tần Dữ hỏi cô: “Làm xong tờ nào rồi? Cho tớ tham khảo trước một chút.”
Bồ Thần đưa bài của mình cho anh, không quên dặn dò: [Cậu cố gắng làm câu mình biết trước đi.]
Tần Dữ xếp lại bài của Bồ Thần rồi đặt dưới bài của mình để chép, anh nói: “Tớ đều biết hết. Cậu cố mà quý trọng cơ hội bây giờ cho học bá đáp án đi, sau này có khi không có đâu.”
Bồ Thần không nhịn được, im lặng bật cười.
Anh như vậy mà có thể xem là học bá, vậy cô chính là đại học bá siêu cấp vô địch.
Tần Dữ cầm bút khều bút trong tay cô, ôn hòa nhìn cô: “Còn cười, không cho cười, làm bài tập.”
Động tác khều bút cô chỉ là vô ý, nhưng đối với cô đã biến thành sự mờ ám không có cách nào nói được. Gương mặt Bồ Thần hơi nóng lên, cô lật giấy tờ đề, giả vờ như chăm chú nhìn bài.
Một màn này, đã khắc vào mùa đông cô mới biết yêu.