Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 45

Hôm nay là ngày thứ mười sáu đi làm chính thức của Bồ Thần sau khi tốt nghiệp, liên tục hai tuần không nghỉ ngơi, mỗi tối cô đều tăng ca đến hơn chín giờ tối mới về đến cả cuối tuần cũng không ngoại lệ.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Minh Nghệ đã làm trong lĩnh vực luật kinh tế hơn hai mươi năm, vụ án trong tay rất nhiều, có lúc còn tham gia dự án, lại đồng thời làm cố vấn pháp luật cho các doanh nghiệp cỡ lớn, vấn đề cần xử lý mỗi ngày đều chất đống.

Bồ Thần, thân là trợ lý của Tần Minh Nghệ nên không hề rảnh rỗi.

Thời cấp ba cô đã biết Tần Minh Nghệ là một người cuồng công việc, khi đó cô và Tần Dữ hơn sáu giờ hai mươi phút sẽ đến trường, thường xuyên nhìn thấy Tần Minh Nghệ lái xe đến phòng luật, bất kể xuân hạ thu đông, Tần Minh Nghệ đều đã đến phòng làm việc trước sáu giờ ba mươi sáng.

Nghe Tần Dữ nói, rất ít khi bà về nhà trước mười giờ.

Mấy năm nay quan hệ của Tần Minh Nghệ và Tần Dữ cũng hòa hoãn hơn, trong khoảng thời gian đó, Tần Minh Nghệ đến trường của cô bảy tám lần, có mấy lần là tìm giảng viên trong trường cô, nhưng lúc xử lý xong công việc đều hẹn cô ra ngoài ăn cơm.

Bất kể lần nào gặp nhau, hai người họ đều tránh không nhắc đến Tần Dữ, chỉ trò chuyện về chủ đề pháp luật.

Lúc thực tập nghiên cứu sinh, cô vốn định sẽ ở lại Bắc Kinh, Tần Minh Nghệ lại chủ động đề xuất cô đến chi nhánh Tô Thành thực tập, bảo sẽ đích thân hướng dẫn cô.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Minh Nghệ phân tích với cô: Nếu như ở lại Bắc Kinh, Hà Quân Thạc dành một nửa thời gian để đi công tác, đâu có thời gian hướng dẫn cháu, chỉ có thể sắp xếp những luật sư khác hướng dẫn cháu, đi làm không giống như đi học, về điểm cháu không thể nói, rất dễ chịu thiệt trong công việc, đến lúc chịu thiệt rồi cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng nhẫn nhịn mà thôi.

Đối với cô mà nói đây thật sự là người câm ăn hoàng liên.

Tần Minh Nghệ còn nói: Luật sư ở bậc này ngoài cô ra, những người khác chắc chắn sẽ không rảnh hướng dẫn cháu.

Thật ra cô biết, Tần Minh Nghệ cũng không có thời gian hướng dẫn cô, chỉ là vì Tần Dữ nên Tần Minh Nghệ yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Tần Minh Nghệ lại nói: Luật sư trẻ lại không tiếp xúc được loại dự án và vụ án ở cấp bậc trong tay cô. Cháu nghĩ xem ban đầu cháu học luật là vì gì chứ? Chỉ vì tìm một công việc có thể nuôi nổi bản thân thôi sao?

Tiếp xúc nhiều năm như thế, cô hiểu được thái độ của Tần Minh Nghệ đối với công việc, là kiểu không thể hàm hồ dù chỉ một chút.

Sau khi suy xét, cô quyết định về Tô Thành thực tập, giống như cách Tần Minh Nghệ mà nói, ít nhất là về mặt giải quyết vấn đề nghiệp vụ, Tần Minh Nghệ sẽ không giấu bất kỳ thứ gì để chỉ dạy cô, đây là điểm mà người khác không là được.

Dù là đi công tác, Tần Minh Nghệ cũng có thể dẫn cô theo bất kỳ lúc nào.

Tần Dữ đồng ý với việc cô thực tập ở chỗ mẹ, anh nghĩ đến chuyện cô ở gần nhà, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bố, công việc mệt mỏi cũng có người nghe kể khổ.

Thực tập ba tháng dưới tay Tần Minh Nghệ, cô thu hoạch được rất nhiều, sau khi tốt nghiệp, cô trực tiếp đi làm ở Tô Thành.

Tần Dữ cũng đã tốt nghiệp, anh về Bắc Kinh làm việc.

Trước đây Triệu Thù từng một mình ở Tô Thành, bây giờ đổi thành cô ở Tô Thành, ba người kia ở Bắc Kinh.

Nhóm trò chuyện của bốn người lại đổi tên rồi, bây giờ là “Aiyo này~”

Không biết Triệu Thù nghĩ thế nào lại đặt tên nhóm như thế, nhưng vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy hạnh phúc đến phát ngấy.

Hôm qua Triệu Thù còn hỏi cô, khi nào có thời gian rảnh cậu đến Bắc Kinh chơi.

Cô cũng nghĩ ngợi, bây giờ cô bận đến không thể rời đi.

Bồ Thần bỏ tài liệu vụ án trong tay xuống, cô dụi mắt, cầm cốc đến phòng trà nước rót cà phê.

Phòng trà nước có hai đồng nghiệp đang pha đồ uống lạnh, ai nấy đều đang ngáp.

Nhìn thấy cô đi đến, bọn họ đều gật đầu cười với họ.

Quan hệ giữa Bồ Thần và đồng nghiệp Kiều Tĩnh không tệ, thường xuyên ngồi cùng ăn cơm.

Kiều Tĩnh lớn hơn cô hai tuổi, năm ngoái đến phòng luật làm việc.

Kiều Tĩnh cười nói: “Hôm nay Par Tần không ở đây, Bồ Thần em lười biếng mười phút đi, bọn chị sắp pha xong đồ uống rồi, sẽ cho em một ly.”

Bồ Thần cầm di động trả lời, vừa gõ được hai chữ, Tần Minh Nghệ liền gọi điện đến, tên hiển thị trên màn hình.

Cô đưa di động cho Kiều Tĩnh xem, Kiều Tĩnh nhìn thấy tên người, lặng lẽ nhún vai.

Bồ Thần chỉ về hướng bên ngoài, cô ra ngoài nghe điện thoại.

Có lẽ có chuyện gấp gì đó, thông thường Tần Minh Nghệ thường dùng wechat gọi cho cô.

Bồ Thần nghe máy, cô đặt di động bên tai.

“Bồ Thần, cháu tạm dừng công việc trên tay lại, túi tài liệu thứ ba ở bên phải tầng hai của kệ tài liệu, trong đó có một phần tài liệu quan trọng của công ty Hạo Vũ, sếp Trình của họ vốn dĩ sẽ đích thân đến lấy, kết quả có một nhân viên không biết tại sao lại nhập viện rồi, bây giờ cháu đến nhị viện giao tài liệu cho sếp Trình, vụ án xâm phạm quyền thiết kế ngoại quan sản phẩm của công ty khác với Hạo Vũ, đối phương muốn hòa giải, cháu đi nói chuyện với sếp Trình, xem thử rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.”

Bồ Thần biết công ty Hạo Vũ, đó là một trong những khách hàng của Tần Minh Nghệ, cũng là khách hàng có quy mô nhỏ nhất trong các công ty khách hàng của bà, không có tên tuổi chính thống, cũng là công ty trả phí cố vấn ít nhất.

Nghe Kiều Tĩnh nói, hơn nửa số công nhân của công ty này đều là người câm điếc.

Cũng vì nguyên nhân này, Tần Minh Nghệ mới không để ý đến phí cố vấn liền đồng ý làm cố vấn pháp luật cho bọn họ.

Tần Minh Nghệ lần đầu bảo Bồ Thần một mình đi xử lý công việc, “Đừng căng thẳng, bây giờ trình độ nghiệp vụ của cháu cũng đủ xử lý được, nếu như gặp được chuyện bản thân không tự quyết định được, cháu gửi tin nhắn cho cô, cô ở bên này làm xong sẽ nghe cháu báo cáo.”

“Đừng để ý ánh mắt của người khác nhìn cháu thế nào, họ luôn cảm thấy cháu không thể nói sao có thể làm luật sư được, đợi cháu quen rồi sẽ không sao nữa.”

“Cô đã gửi cho cháu địa chỉ của Hạo Vũ và số của sếp Trình.”

Sau khi gác máy, Bồ Thần gửi tin nhắn cho Tần Minh Nghệ: [Luật sư Tần, cô yên tâm, cháu sẽ xử lý ổn thỏa.] Cô không để ý đến chuyện uống cà phê nữa, nhanh chóng quay về phòng làm việc, lấy toàn bộ thông tin quan trọng trong tủ đặt lên bàn, bỏ tài liệu và máy tính vào trong túi tài liệu, mang theo túi và chìa khóa vội vã xuống lầu.

Nhị viện cách văn phòng luật không gần, lái xe cần nửa tiếng đồng hồ.

Bồ Thần lợi dụng lúc đèn đỏ nhắn tin cho sếp Trình, [Xin chào sếp Trình, tôi là trợ lý của luật sư Tần, Bồ Thần. Ngại quá sếp Trình, thanh đới của tôi bị hỏng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể nhắn tin giao lưu với ngài.]

Sếp Trình rất nhanh liền trả lời lại: [Bồ Thần, tớ là Trình Cường, là bạn học lớp mười của cậu, cậu còn nhớ không?]

Đương nhiên nhớ rồi, hơn nữa ấn tượng của cô với Trình Cường rất sâu, cậu ta là bạn cùng bàn đầu tiên của Tần Dữ khi chuyển đến.

Trong lớp mọi người đều bảo Trình Cường là một người thật thà, ưu điểm của cậu ấy là tiếng anh, lần đầu tiên Tần Dữ bước lên thi nói tiếng anh, là Trình Cường lấy bài của mình cho Tần Dữ dùng.

Sau đó lớp mười một chia lớp, cô và Trình Cường không học chung nữa, vốn dĩ rất ít tụ tập nên sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng không hề có bất kỳ liên hệ gì.

Bồ Thần: [Gặp nhau mình nói tiếp nhé.]

Đèn xanh sáng lên, cô khởi động xe.

Sau bốn mươi phút Bồ Thần đến bệnh viện, Trình Cường ở cửa thang máy của tầng lầu phòng bệnh đón cô.

Sáu bảy năm không gặp, cả hai đều không còn giống dáng vẻ trong ký ức nữa.

Hai người từng mặc đồng phục ở sân trường, giờ đây đều ăn mặc nghiêm túc thanh lịch.

Trình Cường cười nói: “Chúc mừng cậu ước mơ đã thành hiện thực.”

Bồ Thần cũng cười: [Cảm ơn.]

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng bệnh.

Trình Cường giản lược về tình hình của công nhân nằm viện hôm nay, họ Viên, là một công nhân trong dây chuyền sản xuất trong xưởng, không biết chữ, chỉ biết dùng thủ ngữ.

Thường ngày Tiểu Viên ở trong ký túc xá trong xưởng, hôm nay đến lượt cậu ta nghỉ luân phiên, lúc ra ngoài mua đồ ăn thì ngất đi, người đi đường nhìn thấy nên báo cảnh sát đưa cậu ta đến bệnh viện.

Người gọi 120 còn đóng tiền thuốc cho Tiểu Viên, thấy Tiểu Viên gọi cho người trong công ty, người ta liền lặng lẽ rời đi, cậu ta vừa tìm được số điện thoại liên lạc cho đối phương.

Chuyện này vốn dĩ không cần cậu ta xử lý, trong xưởng của họ có một công nhân bình thường tinh thông thủ ngữ, không khéo là hôm nay người đó nghỉ phép, không ở Tô Thành.

Hết cách, cậu ta chỉ đành đến đây một chuyến, nên mới không có thời gian đến văn phòng luật Thạc Dữ.

Bồ Thần ngạc nhiên: [Cậu biết thủ ngữ?]

Trình Cường khiêm tốn nói: “Biết một chút, miễn cưỡng có thể giao tiếp, thường ngày cũng không có thời gian học.”

Tuy rằng cậu ấy là phó tổng công ty, trước khi công ty đi vào quỹ đạo, cậu ấy chính là đại quản gia hậu cần của công ty và công xưởng, lúc công ty vừa thành lập, vì để tiết kiệm vốn liếng, một mình cậu ấy kiêm nhiều chức, có lúc giao tiếp với công nhân ở gian xe, lâu rồi nên cậu ấy cũng biết chút thủ ngữ.

“Tớ sắp xếp cho Tiểu Viên trước, cậu theo tớ đến phòng làm việc, người của công ty đối phương nói sẽ đến công ty tớ, hôm nay tớ muốn giải quyết xong chuyện này, bàn về điều khoản bồi thường xâm phạm bản quyền.”

Bồ Thần bước vào phòng bệnh, Tiểu Viên còn rất trẻ, hơi gầy, đầu và mắt cá chân đều bị thương, đầu bị chấn thương, mắt cá chân bị nứt xương, lúc hôn mê cậu ta bị té không nhẹ, đầu đập vào mỏm đá bên đường.

Bồ Thần đặt túi xuống, dùng thủ ngữ giao tiếp với Tiểu Viên, hỏi cậu ta bây giờ cảm thấy thế nào, có đau dữ không.

Tiểu Viên rất bất ngờ chị gái xinh đẹp này lại không biết nói, vết thương rất đau, cậu ta cố gắng nặn ra nụ cười, nói: [Không đau, cảm ơn chị.]

Bồ Thần: [Em ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt, chị và sếp Trình phải về công ty xử lý công chuyện, đến khi có thời gian rảnh chị lại đến thăm em.]

Trong phòng bệnh có những người khác kề cạnh, sau khi Trình Cường sắp xếp ổn thỏa, liền vội vàng cùng Bồ Thần rời đi.

Bước ra khỏi tòa lầu của bệnh viện, hai người tự đi lấy xe, không kịp nói chuyện.

Bồ Thần quên mất hỏi Trình Cường, có phải cậu ấy là ông chủ của Hạo Vũ không.

Văn phòng của Hạo Vũ và xưởng ở hai nơi khác nhau, Trình Cường nói trước đây không có tiền chỉ có thể đặt văn phòng ở trong xưởng, bây giờ kiếm được tiền, cần làm mặt tiền, nên năm ngoái đã thuê văn phòng làm việc ở tòa cao ốc, tiện cho việc bàn chuyện làm ăn, cũng tiện cho nhân viên đi làm, giao thông ở bên xưởng dù sao đi nữa cũng bất tiện.

Đến văn phòng làm việc của Hạo Vũ, Trình Cường bảo người của công ty đối phương đang bị kẹt xe, còn chưa đến.

Bồ Thần: [Vậy tớ nhân lúc này để tìm hiểu cụ thể của vụ án này.]

Cô không có thời gian đến văn phòng của Trình Cường để ôn lại chuyện cũ mà trực tiếp bước vào phòng họp.

Hôm nay Trình Cường không để thư ký của cậu ấy ra tay, cậu ấy đích thân pha cà phê cho Bồ Thần.

Hai mươi phút sau, người của công ty đối phương vội vã bước vào.

Tổng cộng có năm người đến, người đàn ông đi đầu mặc áo thun cổ đứng màu nâu.

Người đàn ông áo nâu đưa mắt nhìn Bồ Thần một lúc, cảm thấy lạ mặt.

Nửa năm gần đây ông ta thường đến công ty Hạo Vũ, chưa từng nhìn thấy Hạo Vũ có nhân viên xinh đẹp như vậy, “Cô là người mới sao?”

Chưa đợi Bồ Thần trả lời, Trình Cường liền nói: “Cổ họng của cô ấy bị hỏng, không thể nói chuyện, là cố vấn pháp luật của công ty chúng tôi.”

Yên lặng vài giây.

Sau đó liền vang lên vài tiếng cười to trong phòng họp yên tĩnh.

Trên đường đến đây, Bồ Thần vẫn luôn làm tâm lý chuẩn bị, vậy nên đối với sự chê cười như thế, cô cũng không thấy buồn.

Người đàn ông áo nâu như nghe được truyện cười, nheo mắt từ trên đánh giá Bồ Thần, ông ta vẫn cảm thấy rất buồn cười: “Sống lâu như vậy, bây giờ đến cả người câm cũng có thể trở thành luật sư rồi, thật là thú vị.”

Lúc này cửa phòng họp cũng được đẩy vào, ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lùng: “Đúng là thú vị thật, dù sao năm nay đến cả súc sinh cũng biết nói chuyện.”

Bồ Thần không cần quay mặt cũng biết được người đến là ai, đó là Ân Hạo trước đây bày sạp trên phố ẩm thực ở chợ đêm.

Sắc mặt của người đàn ông áo nâu liền đen đi, quay người nhìn ra cửa.

Lời chỉ cây dâu mắng cây hòe này, ông ta vẫn có thể nghe hiểu, chàng trai này vừa bước vào liền mắng ông ta là cầm thú.

Ông ta không nhanh không chậm đứng dậy: “Cậu là ai! Không biết nói tiếng người sao?”

“Nói tiếng người ông nghe hiểu sao!” Ân Hạo đến gần.

Tính côn đồ và hung hăng của Ân Hạo không hề thua kém ai cả.

Người đàn ông áo nâu đứng dậy mới phát hiện thấp hơn Ân Hạo một cái đầu, khí thế lập tức bị giảm đi không ít.

Ông ta bất giác tém tém lại, hỏi lại: “Cậu là ai?”

Ân Hạo chỉ Bồ Thần: “Tôi là anh của cô ấy, cũng là ông chủ công ty này, thái độ của các người như vậy, còn muốn hòa giải không?”

Người đàn ông kia ngây người, lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta cười trừ: “Hóa ra là Ân tổng à, nghe danh đã lâu, nhất thời không nhận ra, mong cậu thông cảm.”

Trình Cường đợi Ân Hạo trút giận xong, cậu ấy mới giải hòa: “Thời tiết oi bức, chúng ta ngồi xuống uống ly trà lạnh.”

Bồ Thần tạm thời đè nén sự ngạc nhiên, không hỏi Ân Hạo mở xưởng từ lúc nào, giải quyết vấn đề của công ty trước.

Cô lấy máy tính từ trong túi ra, kết nối bàn phím, cô nhắn tin cho Ân Hạo: [Ý của luật sư Tần là, có thể hòa giải, nhưng bồi thường không được dưới một triệu tệ.]

Ân Hạo bất ngờ: [Có thể bồi thường nhiều như vậy sao?]

Bồ Thần: [Ừ, tớ sẽ giúp sếp Trình đàm phán với họ, lát nữa tớ sẽ mở máy, dùng giọng nói tổ hợp từ app để thay tớ nói chuyện, các cậu có thể nghe giọng nói hoặc là nhìn tớ đánh chữ. Tốc độ đánh chữ của tớ cậu cũng thấy rồi, không có vấn đề.]

Ân Hạo: [Chắc chắn không có vấn đề, tớ cũng không đánh nhanh bằng tên cậu.]

Người đàn ông áo nâu nể mặt Ân Hạo, khách khí với Bồ Thần hơn, “Luật sư Bồ, có cần kết bạn với cô để tạo nhóm chat không, nếu không cô lấy điện thoại ra gõ chữ, chúng tôi truyền nhau đọc, để đỡ tốn thời gian.”

Người đàn ông áo nâu họ La, sau khi ông ta dứt lời, máy tính của Bồ Thần phát ra tiếng: “Sếp La, sẽ không tốn thời gian của các anh.”

Sếp La: “...”

Hóa ra cô ấy dùng ứng dụng chuyển đổi giọng nói.

Trình Cường hỏi Bồ Thần: “Có cần chuẩn bị gì không?”

Bồ Thần nhìn Trình Cường, mỉm cười gật đầu, rất nhanh cô trả lời: “Cần, phiền thư ký của cậu mở máy chiếu, bên tớ có một vài số liệu cần để cho sếp La xem.”

Sếp La ngây người, ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Bồ Thần, không ngờ lúc cô xoay người gật đầu với Trình Cường vẫn không quên gõ chữ, cuối cùng cô lướt mắt nhìn nội dung đã gõ, kiểm tra xem nội dung không có lỗi, giây tiếp theo liền trực tiếp chuyển thành giọng nói.

Thường ngày cô đã tốn bao nhiêu thời gian để luyện tập vậy.

“Luật sư Bồ, vừa rồi mạo phạm rồi, xin cô tha thứ.”

Bồ Thần mỉm cười: “Không sao.”

Dày vò đến bảy giờ tối, Bồ Thần và Ân Hạo mới bước ra khỏi phòng hợp, cô giúp Hạo Vũ giành được lợi ích lớn nhất.

Bồ Thần báo cáo chi tiết chuyện này với Tần Minh Nghệ, Tần Minh Nghệ phản hồi: [Tối nay cháu không cần tăng ca, cứ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, chiều nay căng thẳng lắm đúng không?]

Bồ Thần: [Vẫn ổn ạ, sau này sẽ không căng thẳng nữa.]

Ban đầu, sau lưng cô đều là mồ hôi, áo sơ mi ướt đẫm.

Sau khi vào trạng thái, cô cũng quên mất khiếm khuyết trên người mình.

“Cậu lái xe đến hay là đón xe?” Ân Hạo hỏi.

Bồ Thần lấy chìa khóa xe trong túi ra, lắc lư trước mặt cậu.

Ân Hạo: “Vừa hay đưa tớ về chợ đêm, tiệm xiên nướng không thể nào một ngày không có tớ.”

Chiều nay cậu nhận được điện thoại của Trình Cường, nói rằng luật sư hôm nay xử lý vụ xâm phạm bản quyền của phòng luật Thạc Dữ là Bồ Thần. Cậu biết sếp La của công ty đối phương là người như thế nào, thích bắt nạt người yếu, sợ người mạnh.

Cậu không hề nghĩ ngợi liền gạt tiệm đồ nướng sang một bên, không kịp đi lấy xe, chỉ đành bắt xe đến.

Bồ Thần luôn nhìn chằm chằm cậu.

Ân Hạo biết Bồ Thần kinh ngạc điều gì: “Có gì cậu cứ hỏi tớ liền được, anh đây tuyệt đối không thể lừa cậu đâu.”

Bồ Thần phát hiện mình thật sự không hiểu Ân Hạo, [Không phải cậu nói mình luôn kinh doanh tiệm đồ nướng?]

Ân Hạo chỉnh lại trang phục đầu bếp của mình: “Đúng vậy, tiệm đồ nướng là nghề chính, mở xưởng mở công ty là nghề phụ.”

Bồ Thần nghe cậu ấy nói đùa, hỏi: [Cậu và Trình Cường hợp tác mở xưởng?]

“Cũng xem như là thế.” Ân Hạo nói: “Cậu ấy ra sức mình ra tiền, mình cho cậu ấy 20% cổ phần, bình thường công ty do cậu ấy quản lý, nếu không sao mình có thời gian bán đồ nướng chứ.”

Bồ Thần: “...”

Quanh đi quẩn lại cậu đều không thoát khỏi sạp đồ nướng kia.

Cô nói với cậu: [Cảm ơn nhé.]

Ân Hạo cho rằng cô cảm ơn cậu vì đã bảo vệ cậu trước mặt sếp La, cậu không thích nghe những lời như vậy: “Đều là bạn học cũ cả, cậu nói như thế xa lạ lắm. Năm lớp mười tớ từng nói qua, sau này anh sẽ che chở cậu, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào nói này nói nọ với cậu, tớ tốt xấu gì cũng là chàng trai đẹp nhất ở khu chợ đêm, nói lời phải giữ lấy lời.”

Bồ Thần cười, giải thích: [Là cảm ơn sự lương thiện của cậu.] Trong xưởng cho nhiều người câm điếc có cơ hội việc làm như thế.

Ân Hạo được khen, cảm thấy rất ngại, hai tay cậu cào tóc, “Tớ đâu có lương thiện đâu.”

Cậu quay mặt: “Tớ nói với cậu, trước lúc tớ quen biết cậu và chú Bồ, trong lòng tớ có hơi bài xích tiếp xúc với người câm điếc, sau này tớ phát hiện ra chú Bồ là người lương thiện nhất tớ từng gặp.”

“Không nói những điều này nữa, đợi hôm nào tớ thay đồ vest, mang giày da bóng loáng, ở trong văn phòng làm việc sang trọng rộng 300 nghìn mét vuông cùng cậu bàn chuyện làm ăn.”

Bồ Thần phì cười, cô phát hiện Ân Hạo cực kỳ ‘phèn’.

Cô hỏi Ân Hạo, tên công ty là ai đặt.

Ân Hạo chỉ mình: “Đương nhiên là thiên tài như tớ rồi.”

Cậu nói: “Vũ trụ cuồn cuộn, có phải là rất nội hàm, rất to lớn không.”

Thật ra cậu muốn dùng Hạo Dữ, nhưng cuối cùng lại đổi thành Hạo Vũ.

Trên đường về chợ đêm, Ân Hạo ngồi trên ghế phụ, ngao ngán thở dài, thở dài hết lần này đến lần khác.

Bồ Thần nhìn cậu, ý là, cậu sao vậy.

Ân Hạo nói: “Đẹp trai cũng phiền phức lắm, gần đây ở chợ đêm có vài cô đang theo đuổi mình, có hai người suýt đánh nhau vì tớ nữa.”

Bồ Thần đánh giá Ân Hạo, nhoẻn môi cười mãi.

Đến đèn đỏ, cô nhắn tin hỏi Ân Hạo: [Vậy cậu có thích ai không?]

Ân Hạo lắc đầu, lại thở dài: “Thiếu chút nữa tớ quên mất cảm giác rung động là như thế nào rồi, nói cho cậu biết, cậu đừng nói cho ai nghe nhé, đây là bí mật duy nhất của tớ. Trước đây trong một giai đoạn ngắn ngủi tớ từng rung động, vốn là định theo đuổi, kết quả hôm sau tớ bắt đầu bận rộn mở sạp ở chợ đêm, sạp này vừa mở ra liền không thể nào thu lại, buổi tối ở đây tớ và bạn học không biết kiếm được bao nhiêu tiền.”

Đến khi cậu nhớ đến mình vẫn còn thích cô gái ấy, người ta sớm đã có bạn trai rồi.

Cậu hối hận, sau đó lại càng phấn đấu mở sạp hơn.

Vừa mở liền mở hơn sáu năm.

Bồ Thần bảo cậu đừng nói nữa, cô cười đến mặt cũng đơ rồi.

Đậu xe xong, Bồ Thần còn chưa kịp cởi dây an toàn, liền nghe thấy Ân Hạo nói: “Đúng rồi, tối nay thầy Lục dẫn ông Lục đến ủng hộ tiệm đồ nướng của tớ.”

Bồ Thần: “...”

“Đi thôi, đêm nay sẽ mời mọi người ăn no luôn.” Ân Hạo đẩy cửa xe bước xuống.

Khoảng thời gian này Bồ Thần rất bận, đã hơn mười ngày cô không gặp Lục Bách Thanh, nghe nói hôm trước thầy Lục vừa được nghỉ hè, nhanh như vậy đã đón ông cụ Lục đến Tô Thành.

Hôm nay là cuối tuần, lại trùng hợp với thời kỳ du lịch nghỉ hè cao điểm, trong chợ đêm vô cùng đông đúc.

Từ xa Bồ Thần đã nhìn thấy thầy Lục và ông cụ Lục.

Đi đến sạp đồ nướng, cô đi đến trước mặt Lục Bách Thanh, Lục Bách Thanh lúc này mới nhìn thấy cô, cười hỏi: “Tối nay sao có thời gian ra ngoài ăn khuya vậy?”

Bồ Thần mỉm cười chào hỏi ông cụ Lục, cô trả lời Lục Bách Thanh: [Luật sư Tần cho em tối nay được nghỉ phép, không cần tăng ca.]

Ông cụ Lục đang thưởng thức đồ nướng, tiện tay đưa cho Bồ Thần một xiên: “Đã ăn cơm tối chưa?”

Ông cụ Lục đã sắp chín mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất khỏe khoắn, không hề già chút nào, chỉ là ông cụ đã hoa mắt, chữ trên di động căn bản không nhìn rõ.

Bồ Thần đăng nhập vào ứng dụng âm thanh, chuyển đổi thành giọng nói phát cho ông cụ Lục nghe.

Giọng nữ không có bao nhiêu cảm xúc, tốc độ nói chuyện ngắt nghỉ cũng không rõ ràng nhưng may mà không ảnh hưởng đến ý nghĩa biểu đạt.

Ứng dụng này sau vài năm ra mắt vẫn luôn không ngừng cải thiện ưu hóa tính năng sản phẩm, lúc vừa ra mắt thường xuyên bị lỗi, bây giờ những bug này đã hoàn toàn xử lý triệt để.

“Ông ơi, gần đây cháu đang giảm béo, rất ít khi ăn tối.”

Ông cụ Lục: “Đã gầy như vậy rồi, không cần giảm. Cháu giống hệt cô cháu vậy, cứ giảm béo, cái này không ăn cái kia không ăn, như vậy sao mà khỏe được, các cháu cứ học ông này.”

Lục Bách Thanh tiếp lời: “Học ông đã khuya rồi còn ăn đồ nướng?”

Ông cụ Lục hừ lạnh một tiếng, “Ông không thèm chấp với kẻ có kiến thức thiển cận như cháu.”

Ông cầm cốc nhấp một ngụm nước.

Lục Bách Thanh cười nói: “Đến địa bàn của cháu rồi, ông cũng không dám chấp.”

Bồ Thần ăn xiên nướng, nghe ông cháu họ đấu võ mồm.

Đợi họ cãi nhau một lúc rồi ngừng lại, cô hỏi Lục Bách Thanh: [Thầy Lục, tối nay cô em vẫn tăng ca ạ?]

Lục Bách Thanh: “Hôm nay công ty của cô ấy có buổi tụ tập, tối có hoạt động.”

Bồ Thần gật đầu, cô ruột đã tái hôn với Lục Bách Thanh, chẳng qua cô và Tần Dữ quen gọi Lục Bách Thanh là thầy Lục.

Như vậy càng thân thiết hơn.

Thầy mãi mãi là thầy Lục của cô và Tần Dữ.

Bây giờ Bồ Văn Tâm đang làm việc ở Tô Thành, là người phụ trách chi nhánh công ty ở Tô Thành của tập đoàn họ.

Lục Bách Thanh hỏi: “Ứng dụng âm thanh này cháu sử dụng thế nào?”

Bồ Thần: [Cũng không tệ, ứng dụng này có lượt dùng nhiều nhất, cũng có rất nhiều chức năng được khen.]

Lục Bách Thanh: “Dùng tốt là được.”

Những điều khác, anh cũng không nói nhiều.

Bồ Thần thấy cốc nước của ông cụ Lục đã hết, cô đứng dậy châm thêm nước cho ông, cũng thuận tiện châm thêm nửa cốc cho Lục Bách Thanh, cô trò chuyện với Lục Bách Thanh: [Khi nào Đông Đông về đây ạ?]

Lục Bách Thanh: “Chưa biết nữa, thằng bé bảo muốn ở Bắc Kinh thêm mấy ngày nữa, nói không chừng ngày mai sẽ ầm ĩ đòi về.”

Mà lúc này, ở sân bay Thượng Hải.

Hai tay bạn nhỏ Đông Đông ôm hai túi ăn vặt siêu to, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô, đưa mắt nhìn dòng người xung quanh, còn có người đi ba bước lại quay đầu một lần nhìn đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Đông Đông ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, giọng non nớt hỏi: “Anh rể, anh đang nhắn tin cho bố em sao? Bố đang làm gì vậy?”

Tần Dữ rũ mắt nói: “Bố em chưa trả lời.”

Anh ngồi xổm, “Cho anh một túi ăn vặt đi, anh cầm giúp cho, em cầm thế đi đường bất tiện.”

Đông Đông lắc đầu, “Không được, cái này là em để dành cho mẹ với chị, em tự cầm.”

Tần Dữ xoa đầu cậu bé, lúc này di động trên tay anh cũng rung lên, có tin nhắn.

Đông Đông ghé mặt nhỏ đến, “Bố nói gì vậy, bố đang làm gì ạ?”

Tần Dữ: “Bố em và ông cố em, còn có chị, họ đang ăn đồ nướng.”
Bình Luận (0)
Comment