Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 7

Cuối cùng Bồ Thần cũng không thể từ chối lời đề nghị thêm bạn WeChat của Tần Dữ, chỉ là sau khi thêm, cả một buổi chiều cô thất thần đến 3 lần, trước kia khi đi học cô chưa từng xảy ra tình huống này. 

Tiết tự học buổi tối hôm nay diễn ra bình thường, tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, Triệu Thù lại bắt đầu bận rộn sự nghiệp quét dọn vệ sinh.

Bồ Thần không đến nhà ăn ăn cơm, bữa tối của cô xưa nay đơn giản, một lọ sữa chua uống thêm một quả táo, giải quyết xong trong lớp học.

Cô thấy Triệu Thù lau cửa thủy tinh, cả tấm thủy tinh lớn như vậy, cô ấy lau được một lúc, cô buông lọ sữa chua uống được một nửa, đi qua giúp đỡ.

Triệu Thù quay đầu đã nhìn thấy Bồ Thần cầm giẻ lau qua đây, “Thần Thần, không cần cậu lau đâu, chút việc này vài phút tớ giải quyết xong ngay.”

Bồ Thần mỉm cười, không nghe cô ấy, đứng cẩn thận trước cửa sổ bắt đầu lau.

Triệu Thù nói chuyện phiếm với cô: “Cái cậu Tần Dữ sơ ý kia xin lỗi cậu chưa?” 

Bồ Thần gật đầu, lấy di động từ trong túi ra: [Buổi trưa đã nói xin lỗi với tớ rồi.]

Triệu Thù: “Ừm, cậu đừng để trong lòng, cậu ấy có thể chỉ là nhất thời lắm mồm, cũng không phải có ý xấu, chúng ta là những đứa trẻ rộng lượng lại xinh đẹp, không so đo với cậu ấy.”

Bồ Thần: [Trước khi cậu ấy xin lỗi tớ cũng không tức giận, đã đoán được không phải cậu ấy cố ý, Bành Tĩnh Dương cũng có thể trở thành bạn bè của cậu ấy, chắc hẳn cậu ấy không phải là loại người ăn nói lung tung không đáng tin cậy.]

Triệu Thù xem xong, cười nói: “Xem ra Tần Dữ hưởng ké chút hào quang của Bành Tĩnh Dương, nhìn xem đây chính là tầm quan trọng của việc kết bạn đó.”

“Tớ ké được hào quang gì của cậu ấy?”

Bồ Thần vội quay đầu lại nhìn, không biết từ khi nào Tần Dữ đã bước vào phòng học, anh dựa vào ghế ra vẻ dù bận vẫn nhìn nhã nhìn hai người bọn họ.

Dù sao cũng không phải là nói xấu anh cái gì, Triệu Thù không chút hoang mang nói: “Ké hào quang thẻ người tốt của cậu ấy đó, Bành Tĩnh Dương đã để lại cho Thần Thần của chúng ta ấn tượng không tệ, người phân theo nhóm, cho nên cậu cũng không tồi.”

Tần Dữ không ngờ đến nhân phẩm của mình còn phải dựa vào Bành Tĩnh Dương để chứng minh.

Anh hỏi Triệu Thù: “Hôm nay cán sự môn cũng trực nhật sao?”

Triệu Thù nhướng mày, đắc ý: “Không phải, Thần Thần nhìn thấy tớ người thì đẹp tính nết lại hiền lành, giúp tớ trực nhật.”

Tần Dữ không nói gì, đứng dậy đi đến bên cạnh Bồ Thần, duỗi tay: “Đưa giẻ lau cho tớ.”

Ánh mắt Bồ Thần nghi ngờ.

Tần Dữ: “Mặt kính phía trên cậu không với tới, còn phải giẫm lên trên ghế lau.”

Hơi dừng lại, anh nói: “Hôm nay tớ trực nhật.”

Bồ Thần đưa giẻ lau cho anh, đứng bên cạnh anh mười mấy giây, lúc này mới trở lại chỗ ngồi.

Cô không tiếp tục uống nốt nửa lọ sữa chua uống còn lại, không biết phía sau lớp học là tình huống gì, có lau sạch cửa kính hay không, cô ngượng ngùng lúc nào cũng quay đầu lại nhìn.

- --

Hết giờ tự học buổi tối, Bồ Thần đứng lên thu dọn sách vở, giả bộ lơ đãng thoáng nhìn về phía sau, chỗ ngồi kia của Tần Dữ đã sớm trống không.

Về đến nhà, Bồ Thần xông vào tắm nước nóng rồi bắt đầu làm bài tập.

Vừa qua 10 giờ, Tần Dữ nhắc nhở cô ở khung trò chuyện, nên chụp bài tập đã làm xong gửi cho anh rồi.

Tần Dữ thêm bạn WeChat với cô không phải xin chỉ dạy đề tiếng Anh không biết, là thật sự vì chép bài tập.

Bồ Thần không tự tin vào thành tích của mình, vì thế uyển chuyển nói: [Có rất nhiều câu môn Toán với Vật lý tớ không chắc đáp án lắm đâu, bạn ngồi cùng bàn của cậu còn học giỏi hơn tớ đấy.]

Mặc dù chỉ là trò chuyện bằng chữ, nhưng khi Tần Dữ gõ những chữ này trên bàn phím lực đầu ngón tay rất nhẹ, giống như giọng điệu khi anh nói chuyện, [Không phải cậu nói không giận tớ sao? Vậy mà cậu vẫn không cho tớ chép bài.]

Bồ Thần hút ống hút, giải thích: [Tớ không có ý đó đâu, không phải không cho cậu chép bài.]

Tần Dữ hỏi: [Có phải cậu đang ăn gì không?]

Chủ đề chuyển nhanh quá, Bồ Thần thiếu chút nữa chưa phản ứng lại kịp, cô kinh ngạc: [Hả? Sao cậu biết?]

Tần Dữ đoán, nhìn tin nhắn cô trả lời trên màn hình, anh có thể tưởng tượng được biểu cảm của cô bây giờ.

Anh chống cằm, một tay gõ chữ: [Đang ăn gì?]

Bồ Thần ngoan ngoãn đáp lại: [Đang uống sữa bò.]

Sao cô có thể giống như đứa trẻ vậy, một ngày muốn uống nhiều sữa bò như vậy.

Tần Dữ: [Cậu làm xong những môn nào rồi? Chụp hết cho tớ.]

Bồ Thần chụp toàn bộ bài tập đã làm xong gửi cho anh, bài tập môn Toán cô còn chưa làm.

Tần Dữ ấn mở ảnh chụp màn hình cô gửi, thuận tay cầm bút nhìn màn hình máy tính chép đáp án của cô.

Anh mới chép được nửa trang đề, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tần Dữ?” Tần Minh Nghệ vừa trở về, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ nhẹ giọng gọi anh.

Tần Dữ thản nhiên đáp lại: “Con đang làm bài tập.”

“Cạch.” Tần Minh Nghệ đẩy cửa ra.

Tần Dữ không ngẩng đầu, đổi lại là học sinh khác đang chép bài tập nhìn thấy mẹ tiến vào, không phải sẽ luống cuống tay chân tắt giao điện sao, nhưng anh lại giống như chẳng làm sao cả, nên chép thế nào thì chép như vậy.

Trong tay Tần Minh Nghệ bưng một đĩa trái cây, tùy ý rửa sạch mấy loại trái cây đặt vào, bà không biết Tần Dữ thích ăn cái gì, đi ngang qua cửa hàng hoa quả chọn mua loại đắt nhất.

“Ăn chút trái cây đi rồi lại làm bài.” Bà đặt đĩa trái cây bên cạnh bàn, tìm chủ đề nào đó để nói chuyện.

Tần Dữ không ừ hử gì, coi hoa quả như không tồn tại.

Tần Minh Nghệ kéo một cái ghế đến ngồi xuống cạnh bàn học, không khí xấu hổ, bà chỉ đành cùng Tần Dữ nhìn vào màn hình máy tính, hỏi: “Có nhiều bài tập không con?”

Tần Dữ không hé răng, duỗi tay vỗ chồng đề bên cạnh.

Tần Minh Nghệ làm như không nhìn thấy đáp án trên màn hình máy tính, không nhiều chuyện hỏi là bài của ai, cũng không lấy đủ loại đạo lý sáo rỗng ra để dạy dỗ, hôm nay bà trở về sớm là nghe lời khuyên của Lục Bách Thanh, trở về ở bên anh nhiều thêm.

Hai mẹ con nhìn nhau không nói gì mười mấy phút.

Tần Minh Nghệ không mong đợi gì con trai sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với mình, bà nói: “Mấy ngày nữa bố con muốn đến thăm con.”

Tần Dữ đáp lại: “Ông ấy lại sắp kết hôn sao?”

Tần Minh Nghệ nghẹn họng.

Tần Dữ: “Mẹ bảo bố trực tiếp gửi thiệp mời cho con là được rồi, không cần đặc biệt đến một chuyến đâu.”

Toàn thân con trai đều là gai nhọn, Tần Minh Nghệ không dám kích thích, bà cẩn thận nói: “Không nghe nói chuyện bố con sắp kết hôn, chỉ là đến thăm con một chút thôi.”

Tần Dữ: “Con còn có gì hay mà xem, trên mặt cũng chẳng có gì đáng tiền, ông ấy thật sự muốn nhìn thì con quay video gửi ông ấy, cho ông ấy nhìn nhiều thêm mấy lần.”

“...Tần Dữ.” Tần Minh Nghệ không biết làm sao.

Tần Dữ chép xong bài tập một môn, gấp tờ đề lại đặt sang một bên, rút từ trong tập đề ra tờ đề môn Ngữ văn, anh tắt giao diện trước mắt đi, tìm trong khung trò chuyện hình ảnh tờ đề môn Ngữ văn của Bồ Thần.

“Nghe nói mỗi buổi chiều chủ nhật trường các con đều cho phép nghỉ nửa ngày, đến lúc đó mẹ dẫn con đi dạo Tô thành.” Tần Minh Nghệ chủ động tìm chủ đề nói chuyện với con trai.

Tần Dữ đột nhiên dừng bút, quay đầu lại nhìn mẹ, nói: “Mẹ lại yêu đương với bạn trai mới rồi hay là vẫn quyết định tái hợp với Trần Trí Luân tiếp tục hôn lễ của hai người?”

Trần Trí Luân là chồng chưa cưới thứ ba mà mẹ đã chia tay.

Tần Minh Nghệ không chịu nổi giọng điệu này của con trai, âm lượng nói chuyện của bà không khỏi tăng lên: “Tần Dữ, bất kể là bố con hay là mẹ, chúng ta chỉ đơn thuần muốn quan tâm con, muốn dẫn con ra ngoài chơi một chút, con có thể nói chuyện bình thường với chúng ta được không?”

“Sao con lại không nói chuyện bình thường với mẹ chứ?”

“Con gọi thế này là nói chuyện bình thường à?”

Tần Dữ “A” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục chép bài.

Tần Minh Nghệ duỗi tay cầm mấy quả dâu tây trong đĩa, nếu không dời sự chú ý nữa bà nhất định sẽ phát điên mất, không còn cách nào khác, ai bảo con trai là do bà tự mình sinh ra, đổi lại là người khác sao bà chịu nổi cơn giận này.

Bà cắn hai miếng trái cây, thuận khí, “Bây giờ nói chuyện với con khó như vậy sao? Nói chuyện bình thường với con con càng muốn châm chọc, âm dương quái khí (1).”

(1) Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Tần Dữ tiếp lấy lời bà: “Không có ai âm dương quái khí hết, đó là bản thân hai người chột dạ.”

“...” Tần Minh Nghệ sắp nổi giận rồi, nhịn rồi lại nhịn, bà nói sự thật với anh: “Bố con muốn đến thăm con, con nói ông ấy sắp kết hôn, mẹ muốn dẫn con ra ngoài đi dạo, con lại nói mẹ đi quen bạn trai mới, đây là dáng vẻ nói chuyện bình thường của con à?”

Tần Dữ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không nhanh không chậm nói: “Từ nhỏ đến lớn, tổng cộng số lần mẹ dẫn con đi ra ngoài du lịch 3 lần, lần đầu tiên là làm quen với bạn trai của mẹ, hai lần khác là nói cho con biết mẹ sắp kết hôn, muốn được con chúc phúc. Mỗi lần bố đưa con ra ngoài chơi, mục đích giống y hệt mẹ.”

“Nếu đã đều vì thông báo cho con biết hai người sắp kết hôn, hà tất phải vòng vo như vậy, con không phải đứa trẻ mấy tuổi lúc ấy nữa, còn ôm ấp ảo tưởng với hai người, mỗi lần bị lừa vẫn không nhớ lâu, luôn cho rằng hai người sẽ thật lòng dẫn con ra ngoài chơi một lần.”

Nỗi đau trong lòng Tần Minh Nghệ giống như kim châm vậy, kèm theo đó là sự sự hổ thẹn vô tận.

Tần Dữ nhíu mày nhìn đáp án trên tờ đề của Bồ Thần, cô làm bài cẩu thả nhiều quá, câu tặng điểm cũng có thể làm sai, nhưng anh không quan tâm đáp án chính xác là gì nên viết theo đáp án sai của cô.

“Xin lỗi con, trước kia mẹ không suy nghĩ đến cảm nhận của con.” Tần Minh Nghệ biết một câu xin lỗi vô bổ chẳng giải quyết được gì, bà lại giải thích lần nữa: “Cuối tuần mẹ chỉ muốn dẫn con ra ngoài cho khuây khỏa thôi, không có ý gì khác.”

Tần Dữ ngoảnh mặt làm ngơ.

“Con làm bài tập đi, làm xong thì đi ngủ sớm chút.” Tần Minh Nghệ đóng cửa lại rời đi, ở phòng khách ngây ngẩn một hồi, bà trở về phòng phủ của mình, gọi điện thoại cho Hà Quân Thạc.

Sau khi điện thoại được kết nối bà mới dần phát hiện không ổn, đêm hôm khuya khoắt rồi gọi điện thoại cho chồng trước thật sự không phải là chuyện vợ trước nên làm, chỉ là ban nãy đầu óc nóng lên không rảnh lo chuyện khác.

“Có tiện không?”

Hà Quân Thạc: “Tôi đang ở công ty luật.” Rồi hỏi: “Chuyện vụ án à?”

Tần Minh Nghệ: “Không phải, nói chuyện cá nhân.”

Hà Quân Thạc buông công việc trong tay xuống, xoa mi tâm: “Cô nói đi.”

Tần Minh Nghệ đứng trước cửa sổ sát đất, ôm một cánh tay, hỏi ông: “Mấy hôm trước anh nói muốn đến Tô thành thăm Tần Dữ, có phải… lại sắp kết hôn không?”

Động tác trên tay Hà Quân Thạc, “Bắt đầu từ lúc nào cô lại quan tâm đến chuyện riêng tư của tôi thế? Yên tâm, sau này mặc kệ là kết hôn hay không kết hôn, tôi cũng sẽ không có con nữa, không ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản của Tần Dữ.”

Tần Minh Nghệ không khó hiểu chuyện ông nói trắng ra như thế, sau khi ly hôn cùng Hà Quân Thạc, mười lần trò chuyện thì chín lần đều có liên quan đến lợi ích của công ty luật.

Nhưng ban nãy Hà Quân Thạc xác định rõ ý định không muốn có con nữa, nằm ngoài dự đoán của bà.

Tài sản của bà và Hà Quân Thạc cũng không phải chỉ có cổ phần công ty luật, cái này chỉ là phần nhỏ, phần nhà họ Tần thuộc về bà và phần nhà họ Hà thuộc về Hà Quân Thạc mới là phần chính của tài sản.

Đương nhiên, ông không hề muốn có con nữa là tốt nhất, như vậy về phương diện tiền bạc, Tần Dữ sẽ không bị uất ức.

Đôi khi ngẫm lại, bà cùng Hà Quân Thạc có thể từ mối tình đầu đi đến tình cảnh ngày hôm nay, ngoại trừ sự xót xa cũng chẳng còn gì khác.

“Hỏi anh chuyện kết hôn không phải quan tâm chuyện riêng tư của anh, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, nếu như anh có dự định cưới lần bốn.” Tần Minh Nghệ nhấn mạnh vào chữ “bốn” này, “Trước tiên đừng nói với con trai, hiện tại tâm trạng thằng bé không tốt. Bây giờ tôi nghĩ lại, những năm này ngoại trừ cho thằng bé tiền, tôi vẫn chưa cho được thằng bé thứ gì.”

Hà Quân Thạc: “Cô không cần nghĩ lại làm gì, đây là Tần Dữ không thiếu tiền ương bướng sinh ra tật xấu, cô đi hỏi thử những đứa trẻ vất vả khổ cực lao động trong xã hội này xem, hỏi bọn chúng muốn tiền hay muốn bố mẹ nói nhiều.”

Tần Minh Nghệ không muốn tranh cãi cùng ông, nhẫn nhịn cơn tức, “Nếu không thì anh tạm thời đừng qua đây, còn có hơn 1 tháng nữa là Tần Dữ được nghỉ đông rồi, đến lúc đó anh qua đón thằng bé về Bắc Kinh.”

“Còn cô?” Hà Quân Thạc hỏi.

Tần Minh Nghệ: “Phía nước ngoài có hạng mục, tôi phải đi công tác.”

Hà Quân Thạc: “Năm mới không trở về à?”

Tần Minh Nghệ “Ừm” một tiếng.

Hà Quân Thạc đoán được bà không muốn quay về đối mặt với bạn bè và thân thích trong nhà, lúc trước Tần Dữ bị người ta đâm bị thương, ồn ào một trận rất lớn, tất cả mọi người đều cho rằng bà là người chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta, sau khi thành công thượng vị, bị vợ trước của đối phương trả thù.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Người khác không tin nhưng Hà Quân Thạc tin Tần Minh Nghệ.

Bà thật sự là kiểu người chủ động lại có thể quăng mặt mũi đi như vậy thì cuộc hôn nhân năm đó của hai người đã không đi đến ngõ cụt.

Ông an ủi bà: “Vậy vừa vặn ra ngoài cho khuây khỏa một chút, người khác nói cái gì cô đừng để trong lòng, không trông cậy bọn họ cho cô tiền được thì không cần dùng sắc mặt tốt đối xử với bọn họ.”

Tần Minh Nghe đáp lại: “Cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên sau nửa năm, cuộc gọi của bọn họ không liên quan đến công việc.

Hà Quân Thạc trò chuyện với bà thêm vài câu: “Bây giờ con trai thế nào rồi?”

“Không hề để ý đến tôi.” Trong lòng Tần Minh Nghệ tràn ngập tự trách, “Sau này tôi không định kết hôn nữa, dành nhiều thời gian bên con, nếu anh có thời gian cũng quan tâm thằng bé nhiều thêm.”

Hà Quân Thạc im lặng chốc lát, “Minh Nghệ, nhất định phải thế này sao?”

Tần Minh Nghệ: “Tôi không yêu cầu anh không kết hôn, chỉ là bớt chút thời gian rảnh ở bên con trai.”

Hà Quân Thạc cảm thấy Tần Minh Nghệ chuyện bé xé ra to: “Thằng bé cũng sắp cao bằng tôi rồi, còn cần tôi ở bên à? Cô không cần nhìn chằm chằm thằng bé đâu mất công thằng bé bắt đầu thấy cô làm phiền nó. Cô có thời gian không bằng tự thả lỏng bản thân cho thoải mái.”

Tần Minh Nghệ không còn lời nào để nói, nói thêm chắc chắn sẽ cãi nhau, chuyện bà tức giận là ông có thời gian bên bạn gái mà không có thời gian quan tâm đến con trai.

Đã không nói chuyện không hợp, thêm nửa câu cũng ngại nhiều, bà hết sức nói tiếp: “Tôi cúp đây!”

Hà Quân Thạc ghét nhất là bà động tí là muốn cúp điện thoại: “Cô nổi cáu với tôi làm gì, hở ra là quăng sắc mặt khó chịu cho tôi nhìn.”

Tần Minh Nghệ không thể nhịn nổi nữa: “Hà Quân Thạc, anh buồn cười vừa thôi, tôi mặt mày khó chịu với anh, tôi dám chắc?”

Bản lĩnh trả đũa của bà giống y như lúc trước.

Nói giống như những năm này đều là ông mặt mày khó chịu với bà vậy.

Ông uống nửa ly cà phê kìm nén cơn giận.

“Tôi không cãi nhau với cô.” Hà Quân Thạc khống chế giọng điệu của mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Minh Nghệ, cô có thể đừng chuyện gì sai cũng ôm đồm lên người mình được không, con trai bị thương, tôi không trách cô, cô cũng không hy vọng chuyện đó xảy ra, cô đừng vì con như bây giờ mà cẩn thận từng ly từng tí. Cô hãy nhớ kỹ, đây không phải là lỗi của cô, cô không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào.”

Tần Minh Nghệ hơi hé miệng, nhưng không biết nói gì.

Chuyện mấy tháng trước con trai bị đâm bị thương đã trở thành chuyện cấm kỵ, không ai muốn nói thêm.

Người đâm Tần Dữ bị thương là vợ trước của Trần Trí Luân, nửa năm trước Trần Trí Luân còn là chồng chưa cưới của bà, nếu không phải vì chuyện này, bà đã sớm lĩnh chứng kết hôn cùng Trần Trí Luân, bắt đầu cuộc sống hôn nhân thứ ba của mình.

Mà bây giờ, bà và Trần Trí Luân đã thành người lạ.

Khi Trần Trí Luân và vợ trước ly hôn, đúng lúc sự nghiệp của ông ta gặp khó khăn, dòng vốn đứt đoạn, công ty lâm vào khủng hoảng nợ nần, khi đó ông ta cùng vợ trước hai ngày một trận cãi nhỏ, ba ngày một trận cãi to, cuối cùng tan vỡ.

Mấy năm sau, Trần Trì Luân Đông Sơn tái khởi.

Cuối năm ngoái, công ty ông ta lên sàn lần nữa.

Mà mấy năm này tình cảm của bà và Trần Trí Luân vẫn luôn không tồi, ông ta đối xử với bà cực kỳ bao dung, vốn dự định năm nay kết hôn.

Ngay trước thời gian hai người linh chứng, vợ trước của Trần Trí Luân không biết nghe được từ nơi nào, nói rằng lúc trước công ty của Trần Trì Luân vốn không lâm vào khủng hoảng nợ nần, cái gọi là nợ nần thật ra là thiếu nợ một công ty khác của chính ông ta, đăng ký của công ty này ở quần đảo Cayman, thực tế người khống chế chính là Trần Trí Luân.

Vợ trước của ông ta không biết nghe ai nói, người luật sư như bà là kẻ thứ ba, lúc trước Trần Trí Luân có thể thuận lợi ly hôn mà không cần phân chia tài sản, toàn bộ đều là bà ra chủ ý xấu.

Đúng là bà và Trần Trí Luân quen biết lúc ông ta chưa ly hôn, có điều là bởi vì công ty Trần Trí Luân và công ty luật của bà có nghiệp vụ hợp tác.

Sau khi kết thúc hợp tác, bà và Trần Trí Luân không còn liên lạc, lần liên lạc tiếp theo là sau khi ông ta ly hôn, ông ta chủ động theo đuổi bà.

Nhưng ai tin được.

Trong mắt vợ trước, bây giờ Trần Trí Luân sở hữu khối tài sản như vậy, bình thường lại chẳng quan tâm con gái mình, xác suất lớn sau này con gái bà ta không chiếm được tài sản gì, Trần Trí Luân bây giờ hơn 40 tuổi, muốn có thêm con rất bình thường.

Vợ trước càng nghĩ càng không cam lòng, hơn nữa cuộc sống trải qua không như ý, vì thế đi tìm Trần Trí Luân tính sổ, kết quả ai cũng có thể nghĩ được.

Vợ trước bị kích thích mất đi lý trí, cuối cùng trút toàn bộ cơn giận lên người Tần Dữ.

Người phụ kia vốn không tính để Tần Dữ sống, đâm liền hai nhát, chuyện xảy ra trước cổng trường học, vào đúng giờ tan học, lúc ấy Tần Dữ đang nói chuyện với bạn học, không hề có chút phòng bị nào.

Xe nhà họ Tần đến đón Tần Dữ tan học đỗ ở đường đối diện, khoảng cách mấy chục mét, tài xế vốn không phản ứng kịp, đợi tài xế lao xuống xe, tất thảy đều đã muộn.

Cũng may, Tần Dữ mạng lớn, được cứu về.

Hôm sau anh vốn phải tham gia cuộc thi đấu Toán học liên trường nhưng đã bỏ lỡ mất cơ hội.

Khi đó ở trường học điên cuồng truyền ra, bà làm kẻ thứ ba trong hôn nhân của người khác, cho nên người phụ nữ kia mới trả thù Tần Dữ. Không phải là học sinh truyền, mà là người phụ nữ kia lúc đâm Tần Dữ đã trút mọi căm phẫn nói ra.

Sau này bà mới biết, trước khi ly hôn Trần Trí Luân quả thực có di dời tài sản chung.

Ai có thể nghĩ được, dưới vẻ ngoài đẹp trai kia lại là một trái tim đê hèn.

Sau khi vợ trước bị bắt, Trần Trí Luân biết được vợ trước có khả năng bị phán chung thân, ông ta còn khóc lóc như mưa.

Rốt cuộc thì ông ta khóc cái gì, ai biết được.

Con gái của Trần Trí Luân sang năm phải thi cấp ba rồi, từ khi mẹ cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy vẫn luôn tạm nghỉ học ở nhà, không muốn ra ngoài, xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Có điều trong lúc đó cô ấy có đi đến bệnh viện một chuyện, đi thăm Tần Dữ, thay mẹ cô ấy nói lời xin lỗi.

Tần Dữ oán hận bọn họ, nói một cô gái nhỏ bé đang bình yên đã bị mấy người lớn bọn họ hủy hoại rồi.

Tần Dữ nằm bệnh viện hơn một tháng, về sau vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng. Chờ thân thể anh gần như hồi phục hoàn toàn rồi, bà dẫn anh đến Tô thành, muốn cho anh một môi trường học tập yên tĩnh.

Nhưng mà cho dù bà và con trai ở cùng một thành phố, có càng nhiều thời gian ở chung hơn, nhưng mối quan hệ mẹ con giữa bà và con trai lại lâm vào cục diện bế tắc trước nay chưa từng có.

“Minh Nghệ?” Hà Quân Thạc thấy đầu bên kia điện thoại từ đầu đến cuối không có tiếng động, gọi một tiếng.

Tần Minh Nghệ trở lại từ trong hồi ức, trả lời: “Đang nghe đây.”

Rốt cuộc thì Hà Quân Thạc vẫn không yên lòng về con trai, “Bây giờ Bách Thanh không phải là giáo viên chủ nhiệm của Tần Dữ sao, cô đi tìm chú ấy thương lượng xem bây giờ làm thế nào. Không nói chuyện được với cô nữa, có người gọi đến.”

Trước khi cúp điện thoại, Hà Quân Thạc giải thích: “Là điện thoại của khách hàng.” Đỡ để Tần Minh Nghệ cho rằng ông vì nhận điện thoại của phụ nữ mà không quan tâm chuyện học tập của con trai.

Kết thúc cuộc gọi, Tần Minh Nghệ bình tĩnh một lát, cảm thấy lời Hà Quân Thạc nói cũng không hoàn toàn là vô dụng.

Bà gửi tin nhắn cho Lục Bách Thanh trước, hỏi thầy có tiện không.

Sau đó Lục Bách Thanh đáp lại bằng một cuộc gọi đến.

Tần Minh Nghệ hỏi: “Bây giờ trong lớp học Tần Dữ vẫn như vậy sao?”

Lục Bách Thanh không giấu diếm: “Vâng, ngoại trừ tiết Toán, những tiết khác đều ngủ. Vừa vặn em định thay đổi chỗ ngồi một chút, đến lúc đó chuyển Bồ Thần và Tần Dữ ngồi cùng bàn.”

Tần Minh Nghệ: “Chính là cô gái nhỏ xinh đẹp không thể nói chuyện kia sao?” Lúc ấy ở văn phòng bà đã thấy bài thi của Bồ Thần, nhớ rõ cái tên này.

Lục Bách Thanh: “Vâng.”

Tần Minh Nghệ hỏi: “Thành tích của cô bé thế nào?”

Lục Bách Thanh nói đúng sự thật: “Rất bình thường, lúc gặp tai nạn xe cộ cộng thêm cổ họng bị thương, mất mấy năm, sau này vẫn chưa đuổi kịp, cũng không giao tiếp nhiều với người khác.”

Tần Minh Nghệ nói tiếp: “Có thành tích như vậy đã không tồi rồi.”

Chuyện khác, Tần Minh Nghệ không hỏi nhiều, nếu như Lục Bách Thanh đã  sắp xếp chỗ ngồi, tự chú ấy cũng có suy tính riêng, bà cũng không cần nói thêm gì nữa.

Có lẽ là Tần Dữ cùng Bồ Thần ngồi chung một bàn, thằng bé nhìn thấy cô bé nhà người ta sống trong hoàn cảnh không dễ dàng như vậy còn nỗ lực học tập, nói không chừng có chút kích động thằng bé.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Minh Nghệ hơi nhẹ nhõm một chút, hy vọng con trai có thể sớm bước ra ngoài.

Nói chuyện điện thoại cùng Lục Bách Thanh xong, bà rảnh rỗi không có chuyện gì làm, gõ cửa phòng Tần Dữ lần nữa.

Giọng Tần Dữ truyền đến: “Có chuyện gì ạ?”

Tần Minh Nghệ đẩy cửa đi vào, tìm chủ đề nói: “Hoa quả có đủ ăn không con, có muốn mẹ đi rửa thêm một ít không?” Bà nhìn đĩa trái cây trên bàn, chưa hề đụng tới.

Tần Dữ: “Con không ăn.”

Tần Minh Nghệ đành phải lấy lại đĩa đựng trái cây.

Tần Dữ tốn một giờ chép xong tất cả đề về nhà, chỉ thiếu đề môn Toán chưa viết, Bồ Thần còn chưa gửi đáp án qua đây, anh nhắc cô: [Người đâu rồi?]

Bồ Thần sốt ruột nói: [Cậu chờ tớ một chút, câu cuối cùng môn Toán tớ còn chưa làm ra.]

Tần Dữ cầm tờ đề Toán lên lật đến câu cuối cùng, độ khó của câu này đối với anh mà nói còn chẳng cần động não chút nào, liếc mắt đã nhìn ra cách làm.

Anh tìm một tờ giấy giáp, viết cặn kẽ từng bước giải xuống, chữ viết cẩn thận, lúc tiểu học anh còn chẳng nghiêm túc viết có trình tự như vậy.

Tần Dữ chỉ tốn vài phút làm xong câu này, anh liếc mắt nhìn thời gian góc dưới máy tính, còn sớm, anh chơi một ván game, lúc này mới không nhanh không chậm chụp tờ giấy nháp gửi cho Bồ Thần: [Tớ hỏi Bành Tĩnh Dương giúp cậu rồi.]

Bồ Thần kinh ngạc: [Thật sự là cậu ấy làm?]

Tần Dữ hỏi ngược lại: [Chẳng lẽ là tớ làm à?]

Bồ Thần không ngờ học bá + hotboy người đầy hào quang như Bành Tĩnh Dương lại có thể kiên nhẫn như vậy, đối với cậu ấy mà nói hoàn toàn có thể lược bớt mấy bước này, cậu ấy vẫn nghiêm túc viết xuống, ngay cả phần kiến thức liên quan cũng được ghi rõ bên cạnh.

Cô trả lời Tần Dữ: [Tớ chưa từng tiếp xúc với học bá Bành Tĩnh Dương, cậu ấy còn kiên nhẫn hòa nhã hơn trong tưởng tượng của tớ. Giúp tớ cảm ơn cậu ấy nhé.]

Tần Dữ: [Sau này cậu có câu nào không biết nói hết với tớ, tớ hỏi cậu ấy giúp cậu.]

Bồ Thần nói cảm ơn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đáp án.

11 rưỡi, Tần Dữ gửi tin nhắn đến: [Tớ vừa chép xong rồi, sau này cậu làm bài tập nhanh chút, nếu không tớ phải chép đến nửa đêm, ảnh hưởng giấc ngủ.]

Chưa từng thấy ai đi chép bài mà còn có thể chép đến hùng hồn như vậy.

Bồ Thần có lòng tốt khuyên bảo: [Bài tập giáo viên giao cho, sau này ít nhiều cậu cũng nên làm một ít đi, ít nhất cũng làm những câu mình biết ra.]

Tần Dữ nhìn màn hình máy tính, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được giờ phút này Bồ Thần đang dùng vẻ mặt nghiêm túc gõ chữ khuyên bảo anh.

Cũng kỳ lạ thật, khi đối xử với cô anh luôn có sự tốt tính dùng mãi không hết: [Được, nghe cậu, cán sự môn chỉ bảo rất đúng, sau này tớ sẽ cố gắng làm chút bài tập.]

Bồ Thần tiếp tục khuyên anh: [Cách kỳ thi cuối kỳ còn có 1 tháng, cậu lấy một số điểm định làm mục tiêu đi, không cần rất cao, ví dụ như tiếng Anh, cậu lấy cho mình mục tiêu 70 điểm, chờ đến khi cậu kiểm tra được cao điểm hơn, chắc chắn cậu sẽ rất vui vẻ.]

Ngón tay Tần Dữ dừng lại mấy giây trên bàn phím, trả lời: [Được đó, vậy thì xác định 70 điểm, nếu như tớ thi được 70 điểm, đến lúc đó cậu phải làm giúp tớ tất cả bài tập nghỉ đông.]

Bồ Thần: “?”

Đây không phải là làm cô quá khó xử sao.

Cô hỏi anh: [Thành tích những môn khác của cậu thế nào?]

Tần Dữ: [Mấy môn khác không tốt như tiếng Anh.]

Bồ Thần hơi thở dài, vậy thành tích của anh kém nhiều quá.

Tần Dữ: [Chốt rồi nha, nếu như cuối kỳ tiếng Anh tớ thi được 70 điểm, cậu làm cho tờ bài tập nghỉ đông.]

Bồ Thần muốn cho Tần Dữ một chút động lực lại không thể làm mất sự tích cực của anh được, quyết định một ngưỡng điểm không cao không thấp: [80 điểm đi, nếu như mỗi môn cậu đều thi được 80 điểm, tớ sẽ bao trọn gói tất cả bài tập nghỉ đông của cậu, nếu như chỉ có một môn không thi được 80, tớ chỉ làm bài tập tiếng Anh thôi, như vậy được chứ?]

Tần Dữ bỗng nhiên cười, cô còn biết nói điều kiện với anh.

Anh hỏi: [Có thể ngoại trừ môn Ngữ văn không?] Suy cho cùng thì anh không thể dễ dàng khống chế điểm môn này, sao có thể vừa vặn thi được 80 điểm.

Hai người đạt được thỏa thuận.

Bồ Thần chỉ đơn thuần là tò mò: [Nếu tớ không cho cậu chép bài tập, cậu thật sự định nói cho thầy Lục biết chuyện tớ mua kẹo ăn sao?]

Tần Dữ: [Đương nhiên rồi. Cậu không cho tớ chép bài tập, sao tớ lại không nói cho thầy Lục biết cậu ăn kẹo?]

Bồ Thần: “...” Logic cướp của gì vậy.

Tần Dữ: [Tớ và thầy Lục là đồng hương, quan hệ không tệ, nếu như cậu không cho tớ chép bài, nói không chừng trong lúc vô tình tớ sẽ lỡ miệng, nói cán sự môn Anh của lớp chúng ta hình như rất ăn kẹo, vào học cũng không dừng được.]

Bồ Thần: “...”

Tần Dữ cười, không chọc cô nữa, nói với cô: [Hôm nay muộn quá rồi, tối mai chúng ta trò chuyện tiếp, cậu ngủ sớm đi.]

Bồ Thần đang đang gõ chữ “Ngủ ngon” ở khung trò chuyện, sau mấy giây do dự lại xóa đi.
Bình Luận (0)
Comment