Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 119

Bảo an nhảy xuống cứu Đường Noãn trước đó có thông báo với câu lạc bộ Kinh Thành có người rơi xuống nước, hội sở cao cấp như vậy mà cũng để xuất hiện chuyện nguy hiểm như thế này, đương nhiên tương đối coi trọng, cho nên làm king động đến quản lí cũng chạy tới.

Rõ ràng quản lí sợ xảy ra tình huống lớn, sau khi chạy tới đây thì xác nhận Đường Noãn có bị gì không trước đã, xác định xong hết rồi thì thở phào nhẹ nhỏm hỏi: Cô ạ, cô rơi xuống nước như thế nào vậy?

Quản lí vừa hỏi, Tần Dĩ Nam cũng sực tỉnh nghĩ tới trọng điểm này, hơi cúi đầu, hỏi Đường Noãn trong ngực: Đúng vậy, đang êm đẹp sao em lại rơi xuống nước?

Em... Đường Noãn ngừng khóc, trên mặt vẫn đọng mấy giọt nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, cô ta chỉ nói một chữ, giống như đang lo lắng điều gì, ngừng lại hồi lâu, lại nói một chữ: Em...

Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành truy hỏi: Sao chữ lặp lại một chữ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói đi chứ? Gây ra tại họa lớn như vậy, tôi phải giao phó lại cho ông chủ nữa.

Tôi... Đường Noãn cắn cắn môi, vẫn không nói tiếp.

Tần Dĩ Nam nhìn ra Đường Noãn như đang khó xử gì đó, mang theo vài phần trấn an nói: Không sao, em muốn nói gì thì nói đi.

Đường Noãn khẽ gật đầu, lại chậm chạp không mở miệng, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành rõ ràng có nóng nảy, còn Dĩ Nam lại rất có kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Đường Noãn.

Đường Noãn tựa như đang đấu tranh tâm lý, qua một hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi: Không phải em tự mình rơi xuống hồ...

Không phải tự mình rơi xuống hồ? Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành ngạc nhiên lên tiếng: Là ý gì? Cái gì gọi là không phải tự mình rơi xuống hồ? Chẳng lẽ có người đẩy cô xuống hồ?

Đường Noãn im lặng một hồi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thấy cô ta gặp đầu, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành có chút mất bình tĩnh, Cô à, cô chắc là cô bị đẩy xuống hồ chứ? Đây không phải là tùy tiện có thể nói đùa đâu, cái này là mưu sát đấy, chúng tôi không muốn bị dính vào chuyện này đâu, nếu cô nói không sai, chúng tôi phải suy xét báo cảnh...

Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam nhíu chặt mi tâm lại, giọng điệu rõ ràng không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, thay vào đó là chút nghiêm túc: Đường Noãn, là ai đẩy em xuống hồ?

Đường Noãn không lên tiếng, qua hai giây, tầm mắt mới nghiêng về nơi Tống Thanh Xuân đang đứng.

Tống Thanh Xuân chuẩn bị rời đi, lúc nghe thấy quản lí câu lạc bộ Kinh Thành nói những lời này thì trong lòng hiện lên dự cảm xấu, sau đó cô liền thấp thoáng cảm nhận được tầm mắt của Đường Noãn, đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu, nhìn lại Đường Noãn, đúng lúc đụng phải tầm mắt dịu dàng của Tần Dĩ Nam nhìn sang Đường Noãn.

Trong khoảnh khắc Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân, gần như không hề do dự lắc lắc đầu, giống như nghe được lời nói bậy, không chút chần chừ mở miệng: Làm sao có thể là Tống Tống được? Đường Noãn, lúc em rơi xuống hồ, Tống Tống đã gọi điện cho anh, lúc đó cô ấy run rẩy đến sắp khóc, đến nói cũng nói năng lộn xộn!

Sau đó Tần Dĩ Nam liền xoay người, cực kỳ chắc chắc nói với câu lạc bộ Kinh Thành đứng một bên: Không phải Tống Tống, tuyệt đối không phải Tống Tống, từ nhỏ tôi đã nhìn Tống Tống lớn lên, cô ấy là loại người gì, tôi là người hiểu rõ nhất, là ai cũng được chỉ duy không thể là cô ấy!

Tần Dĩ Nam vừa nói mặt bên nhìn tình huống chung quanh một chút: Nơi này tối như vậy, Đường Noãn, nhất định là em lầm rồi.
Bình Luận (0)
Comment