Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 211

Editor: May

Tống Thanh Xuân bị phát hiện của mình làm kinh ngạc chấn động một chút, sau đó liền vội vội vàng vàng lấy di thư để trên bàn viết, mở đèn bàn ra, nhìn cẩn thận một lần, phát hiện, thật không phải ảo giác của cô.

Trên di thư này, tổng cộng xuất hiện "Thanh Xuân" 18 lần, tất cả đều viết đúng!

Tống Thanh Xuân thuận tay lấy một quyển sách từ trên giá sách, mở trang thứ nhất ra, nghiêm túc so sánh ba chữ "Tống Thanh Xuân" và  "Thanh Xuân" trên di thư.

Càng so sánh, Tống Thanh Xuân càng kinh ngạc.

Bởi vì bút tích quá giống, cho nên từ đầu đến cuối cô đều không có phát giác, nếu không phải vừa rồi cô vô ý quét đến ở giữa, hai chữ Thanh Xuân có khác thường, có lẽ cả đời này của cô đều sẽ không lấy chữ viết di thư đi so sánh chữ viết của Tống Thừa.

Tống Thanh Xuân hết sức khẳng định, phong di thư này hoàn toàn không phải Tống Thừa viết!

Cũng chính là nói, Tống Thừa không viết di thư? Vậy phong di thư này chính là giả mạo? Bởi vậy, cái chết của Tống Thừa...

Thân thể Tống Thanh Xuân hung hăng run lên một cái, mới dám chậm rãi xẹt qua phán đoán kế tiếp của mình ở trong đầu... hoàn toàn không phải tự sát?!

Không phải tự sát, đó chính là anh bị giết?

Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che miệng của mình.

Cả người cô đều rơi vào trong hỗn loạn, qua khoảng năm phút, sau đó trên mặt mới dâng lên một tầng lệ khí.

Rốt cuộc là ai giết Tống Thừa?

Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đó, dù Tống Thừa đã hạ táng gần năm tháng, cô tuyệt đối phải tìm ra hung thủ, báo thù cho Tống Thừa!

Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền lấy di thư, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, cô vừa mới chuẩn bị đẩy cửa phòng ngủ Tống Mạnh Hoa ra, giọng nói ôn nhu của Phương Nhu liền truyền tới: "Thanh Xuân, em vội vội vàng vàng, sao vậy?"

Tống Thanh Xuân quay đầu, thấy Phương Nhu bưng bát sứ chân thành đi tới, mấp máy môi, chờ khi chị đến gần, mới đưa di thư đưa tới trước mắt chị, chỉ tên mình, nói: "Chị dâu, chị xem, chữ thanh này viết chính xác, đúng không?"

"Đúng rồi." Phương Nhu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó giương mắt lên, có chút không rõ hỏi: "Sao vậy?"

Tống Thanh Xuân trầm mặc trong chốc lát, mới dùng ngữ điệu không bình tĩnh nói: "Chính là, anh trai em, anh ấy viết tên em, trước giờ đều không đúng!"

Phương Nhu ngẩn ngơ nhìn Tống Thanh Xuân rất lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, chị giống như hiểu rõ hàm ý trong lời Tống Thanh Xuân, bát sứ trong tay đột nhiên rơi ở trên mặt đất.

Trong nháy mắt sắc mặt chị tái nhợt, không dám tin tưởng mở miệng hỏi: "Ý em là? Anh trai của em không phải tự sát?"

Tống Thanh Xuân dùng sức gật đầu một cái.

"Anh ấy không phải tự sát, vậy anh ấy bị ai giết?" Cảm xúc Phương Nhu đột nhiên trở nên hơi kích động, nước mắt của chị giống như là trân châu đứt dây, một viên tiếp này một viên, nhanh chóng lăn xuống: "Rốt cuộc là ai, tính toán mọi cách hại anh ấy như vậy! Chuyện này không thể bỏ qua như vậy, chúng ta phải đi nói với ba!"

Nói xong, Phương Nhu liền vươn tay ra đẩy cửa, chỉ là vừa đụng tới tay vịn, chị giống như là nghĩ đến gì đó, dừng lại: "Thanh Xuân, mấy ngày nay thân thể ba luôn luôn không tốt, nếu ông biết tin tức này..."

Tống Thanh Xuân như tỉnh lại từ trong mộng, đúng rồi, Tống Mạnh Hoa đã chịu không nổi bất kỳ đả kích nào...

"Thanh Xuân, em nói chúng ta nên thế nào làm?" Khuôn mặt Phương Nhu bất lực hỏi.

Đúng vậy, bọn họ nên làm thế nào? Nhà họ Tống chỉ còn hai người phụ nữ là cô và chị dâu... Tống Thanh Xuân cũng trở nên hơi bất lực, cô nghĩ một hồi, sau đó liền nghĩ đến ...
Bình Luận (0)
Comment