Editor: MayHơn nữa nụ cười lại càng ngày càng sâu.
...
A? Anh cười gì vậy? Mơ giấc mơ đẹp sao?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khóe môi cong lên của Tô Chi Niệm, đáy lòng nổi lên một chút hiếu kỳ.
Nằm mơ thấy gì? Lại có thể cười xinh đẹp như vậy vào lúc đang ngủ, chẳng lẽ là mơ đến "Đình Đình" anh thích à?
Không biết cô gái anh thích có tên đầy đủ là gì, thời điểm cao trung anh học cùng cô, có khi nào cô có quen không!
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ liền bay đến có chút xa.
Chuyện lúc còn nhỏ, đại đa số cô đều không nhớ rõ.
Cô có biết vài chuyện lý thú lúc nhỏ, nhưng cũng đều là lúc ăn tối xong, Tống Mạnh Hoa và cô cùng xem truyền hình, rồi nhắc tới với cô.
Ở trong những chuyện lý thú mà Tống Mạnh Hoa nói với cô, có một việc ngược lại ăn khớp với "Đình Đình" .
Từ trong miệng Tống Mạnh Hoa, cô biết sự kiện kia có lẽ là phát sinh khi cô đi nhà trẻ, tên cô là Tống Thanh Xuân, bạn bè trong nhà trẻ rất thích gọi cô "Thanh Thanh" hoặc là "Xuân Xuân", thật ra hai chữ "Thanh Xuân" tổ hợp lại với nhau rất giống từ ánh mặt trời, nhưng tách ra gọi riêng, thật có chút tục và quê mùa.
Dù sao cô cũng không nhớ rõ, dựa theo giải thích của Tống Mạnh Hoa, nói cô còn nhỏ tuổi đã biết xấu hổ, về nhà liền khóc nháo nói tên mình không êm tai, muốn đổi tên.
Tống Mạnh Hoa ghét cô khóc rống lợi hại, liền lừa gạt nói sửa cho cô, sau đó cô liền vui rạo rực bắt đầu nghĩ tên cho mình.
Ban đầu cô nghĩ là một cái tên Tống Điềm Điềm, về sau cô nghĩ một cái tên Tống Đình Đình, sau đó nữa cô liền nghĩ một cái tên Tống Noãn Noãn... Dùng lời nói của Tống Mạnh Hoa, một buổi chiều cô chọn cho mình ba cái tên, nhiệt độ mỗi một cái tên đều không đủ ba tiếng, thời gian Tống Noãn Noãn dùng lâu nhất, nhưng đến mười giờ tối, lại bị cô vứt bỏ đổi thành Tống Y Y...
Mỗi lần Tống Thanh Xuân nghe Tống Mạnh Hoa nói chuyện này, cô đều sẽ không nhịn được cười, dù là hiện tại đột nhiên nghĩ tới, vẫn là bị náo loạn khi còn bé của mình chọc cho có chút dở khóc dở cười, dưới đáy lòng cô vừa yên lặng khen lúc đó mình thật đáng yêu, miệng cũng không cầm lòng nổi vui ra tiếng... Chỉ là tiếng cười của cô vừa ra, người đàn ông ngủ say đột nhiên mở to mắt ra, tầm mắt nhảy lên gần như sắp hỏng mất, nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói với cô một câu: "Đồ lừa đảo!"
Tống Thanh Xuân bị Tô Chi Niệm nói sững sờ, cô không hiểu ra sao nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, chớp chớp mắt, mặt tràn ngập vô tội.
Anh là đang mắng cô? Vẫn chưa tỉnh ngủ, nói mê sảng...
Ý nghĩ này của Tống Thanh Xuân còn chưa nghĩ xong, Tô Chi Niệm liền vừa tàn nhẫn cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ mở miệng: "Tống Thanh Xuân, em chính là đồ lừa đảo!"
Nói xong, Tô Chi Niệm liền hung hăng vén chăn lên, xuống giường, sải bước nghênh ngang đi vào phòng tắm.
Anh có thể là rời giường không thuận khí, đóng cửa phòng tắm rầm một tiếng lớn.
Tống Thanh Xuân nhìn phòng tắm, có chút không cao hứng phồng má, nhỏ giọng nói thầm: "Người này làm sao vậy? Vừa tỉnh ngủ, liền mắng chửi người là đồ lừa đảo, cô lừa anh chuyện gì, tiết tháo hay là trinh tiết?"
Trong phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe Tống Thanh Xuân lảm nhảm, nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi cũng không thể hóa giải bực tức nơi đáy lòng.
Anh đã nói, cô chính miệng nói với anh, cô tên là Đình Đình, sao lớn lên liền không nhớ rõ .
Hóa ra lúc trước cô ăn hai cây kẹo que anh dùng toàn bộ tài sản mua, lại nói với anh một cái tên dùng không đến ba tiếng liền vứt bỏ.