Editor: MayHôm đó sắp đến giờ tan tầm, trưởng đài tới bộ phận ký giả thông báo một vài chuyện, khiến cho thời gian tan tầm muộn gần nửa tiếng.
Chờ đến khi trưởng đài rời đi, Tống Thanh Xuân đi nhà vệ sinh một chuyến, thời điểm đi ra, người trong phòng làm việc đã đi hết, chỉ còn lại người vệ sinh đang quét dọn vệ sinh.
Tống Thanh Xuân thu dọn đồ xong, đi thang máy xuống lầu, trong đại sảnh tầng một, hai tiểu thư lễ tân đã tan tầm, cửa lớn chỉ lưu lại một người bảo vệ đang trực ban.
Đi ra từ cửa xoay tròn, gió lạnh thổi lên mặt, Tống Thanh Xuân vội vàng xoay người, kéo khóa áo ngoài khoá, rút khăn quàng cổ từ trong túi xách ra quấn thật kín, sau đó lúc đang chuẩn bị đội mũ, nghe được phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Tống Tống."
Động tác Tống Thanh Xuân dừng một chút, xoay người, thấy xe Tần Dĩ Nam dừng lại ở phía dưới bậc thềm ven đường, anh ngồi ở trên ghế lái, nghiêng thân thể, đầu cố gắng thò ra cửa sổ xe tay lái phụ, trên mặt treo nụ cười: "Tan tầm?"
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, đội tốt mũ, mới không nhanh không chậm bước chân xuống bậc thang, sau đó ngừng lại ở nơi cách xe Tần Dĩ Nam khoảng một mét, mở miệng hô một tiếng: "Anh Dĩ Nam."
Tần Dĩ Nam lại nhoẻn miệng cười, anh mở khóa xe, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau xe: "Bên ngoài lạnh, muốn đi lên ngồi một lát không?"
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, còn chưa trả lời câu nói của Tần Dĩ Nam, bên cạnh liền truyền tới giọng nói của Đường Noãn: "Dĩ Nam, anh cầm giúp em một chút, có chút nóng..."
Tống Thanh Xuân nghe tiếng nghiêng đầu một chút, thấy mỗi tay của Đường Noãn bưng một ly cà phê, đi xuống từ trên bậc thang tiệm cà phê cách đó không xa.
"Tống Tống, xin lỗi, chờ chút." Tần Dĩ Nam tặng cho Tống Thanh Xuân một nụ cười xin lỗi, liền đẩy cửa chỗ tài xế ra, xuống xe, đi về phía Đường Noãn, sau đó đưa tay ra nhận ly cà phê, tự nhiên và thân mật dắt tay cô ta, đi tới bên cạnh xe.
Dừng lại ở trước xe, Tần Dĩ Nam nghĩ đều không nghĩ ra liền cầm ly cà phê trong tay đưa cho Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, uống một chút cho ấm áp."
Tống Thanh Xuân đã sớm thấy Đường Noãn, hai tay bưng ly cà phê khác chậm rãi uống một ngụm, mới mở miệng cười khanh khách chào hỏi một tiếng với Tống Thanh Xuân: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân nhìn Đường Noãn chăm chú, không có tiếp lời, mà là lắc lắc đầu với ly cà phê Tần Dĩ Nam chuyển tới, tìm một cái cớ dịu dàng cự tuyệt: "Cám ơn anh Dĩ Nam, không cần, dạ dày em có chút không thoải mái."
Thần sắc Đường Noãn giống như bình tĩnh đứng ở một bên, khi nghe được câu trả lời của Tống Thanh Xuân, cười như không cười liếc cô một cái, dáng dấp kia giống như là đã sớm đoán được Tống Thanh Xuân sẽ cự tuyệt.
Ngược lại khi Tần Dĩ Nam nghe được lời nói này của Tống Thanh Xuân, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại: "Dạ dày không thoải mái? Sinh bệnh sao? Đi khám bác sĩ chưa?"
Đường Noãn cho rằng chiếm thượng phong, đang biếng nhác thưởng thức cà phê, nghe được ba vấn đề quan tâm liên tiếp của Tần Dĩ Nam, ánh mắt hơi dừng lại một chút, vẻ mặt treo lên một chút không vui như có như không.
Tần Dĩ Nam cũng như trước đây, mỗi khi cô có chút không thoải mái, đều là sẽ là một bộ dáng rất khẩn trương, trước đây mỗi khi cô thấy vẻ mặt như vậy của anh, đáy lòng sẽ luôn ấm áp, nhưng hiện tại, cô lại phát hiện đáy lòng của mình lại đặc biệt bình tĩnh.
Tống Thanh Xuân kéo nhẹ khóe môi một chút, ấm giọng đáp: "Em không có việc gì, chỉ là có chút đói."
Vẻ mặt Tần Dĩ Nam lơi buông lỏng một chút, sau đó nhìn thoáng qua quán cà phê phía sau, nói: "Em chờ chút, anh mua chút đồ cho em ăn."