Editor: MayTay cầm tay lái của anh khẽ run rẩy, trong lòng lập tức nôn nóng thành một đoàn, ngay cả phía sau lưng đều tràn ngập một tầng mồ hôi lạnh, anh không chờ Tống Thanh Xuân nói xong, liền đột nhiên mang theo vài phần lệ khí mở miệng: "Tống Thanh Xuân, tôi bảo em đi mua đồ em liền đi đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!"
Cách điện thoại, Tống Thanh Xuân cũng có thể cảm giác được sát khí của Tô Chi Niệm, cô bị dọa đến lời nói trong miệng cũng bỗng chốc ngừng lại.
Có lẽ là bởi vì rất lâu rồi Tô Chi Niệm không có phát giận với cô, huống chi một giây trước không khí hai người tán gẫu còn rất tốt, một giây sau anh liền đổi mặt, chuyển biến như vậy quá mức đột ngột, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút băn khoăn bất an, không biết nên ứng đối ra sao.
Xe vẫn dừng lại bất động ở tại chỗ, Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân không có phản ứng, ngữ khí mở miệng vẫn có chút tệ: "Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Không có nghe lời tôi nói à?"
Tiếng nói của anh còn chưa rơi xuống, anh liền nghe thấy âm thanh Tống Thanh Xuân nhanh nhẹn nắm áo khoác ném trên ghế sofa lên, như một làn khói chạy ra khỏi biệt thự.
Theo cửa biệt thự bị dùng sức đóng lại, tim nhấc đến cổ họng của Tô Chi Niệm cuối cùng hơi ổn định lại một chút, anh sợ chính mình còn chưa chạy về nhà, Tống Thanh Xuân liền chạy trở về nhà trước, mà kẻ trộm còn chưa rời đi, do đó liền mở miệng lần nữa, giọng nói hòa hoãn vừa rồi rất nhiều: "Mua đồ xong, chờ tôi ở cửa siêu thị, tôi lập tức đến."
Nghĩ đến là con gái nhưng bị anh dạy bảo nên tâm tình cô có chút suy sụp, rầu rĩ "A" một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tô Chi Niệm biết đáy lòng cô không cao hứng, anh mấp máy môi, muốn an ủi cô hai câu, rồi lại không biết nên an ủi từ chỗ nào, cuối cùng dứt khoát không thốt ra, chỉ là xuyên qua điện thoại, nghe được cô đi ra cửa lớn biệt thự, liền cắt đứt điện thoại.
Tình hình giao thông cực kỳ hỏng bét, năm phút đi chưa được 100 mét, Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua trạm tàu điện ngầm ven đường, sau đó mặc kệ mình bỏ xe như vậy sẽ tạo thành tê liệt giao thông như thế nào, liền trực tiếp đẩy cửa xe ra, ném xe ở trên đường cái, sải bước chạy đến trạm tàu điện ngầm.
Tống Thanh Xuân nhớ không rõ rốt cuộc Tô Chi Niệm không phát giận với mình đã bao lâu rồi.
Ban đầu khi cô vào ở biệt thự của Tô Chi Niệm, anh xấu tính, giống như cơm bữa vậy, gần như mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ bị anh răn dạy chế nhạo.
Thời điểm đó, rõ ràng cô đã thấy nhưng không thể trách với tính xấu của anh, đã tập mãi thành thói quen, càng huống chi, lời nói hôm nay của anh cũng không phải đặc biệt khó nghe, chính là ngữ khí có chút lạnh có chút hung dữ mà thôi, so với trước đây, quả thực là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, nhưng cô không biết mình rốt cuộc làm sao, đáy lòng lại đặc biệt khó chịu.
Thậm chí khi đi dạo siêu thị, cô dựa theo phân phó của anh, lúc chọn trứng gà, hốc mắt không hiểu tại sao lại phiếm hồng, vẫn luôn cảm thấy có một luồng ủy khuất nói không nên lời, đang quay cuồng kịch liệt trong ngực.
Tống Thanh Xuân rầu rĩ không vui tính tiền xong, đẩy xe vừa đi ra siêu thị, liền thấy Tô Chi Niệm đi ra từ trong thang máy đối diện, trong tay anh giơ điện thoại di động, giống như là đang gọi điện thoại.
Sau đó điện thoại di động trong túi Tống Thanh Xuân liền vang lên, cô làm bộ không nghe thấy, đứng ở bên cạnh xe đẩy, cúi đầu sắp xếp túi.
Giả bộ không lâu, liền có một thân ảnh đứng bên cạnh cô.
Tống Thanh Xuân không ngẩng đầu nhìn, chỉ dựa vào mùi hương thanh đạm quen thuộc kia liền biết là Tô Chi Niệm.
"Sao lại không nghe điện thoại?" Ngữ điệu Tô Chi Niệm lãnh đạm, truyền tới từ trên đầu cô.
Tống Thanh Xuân buồn bực không lên tiếng, chỉ một lòng một dạ nhét đồ vào trong túi.