Editor: MayTống Thanh Xuân đi vào thư phòng, quy quy củ củ để ly cà phê ở nơi tay Tô Chi Niệm chỉ.
Gần như trong nháy mắt cô để ly cà phê kia xuống, tay Tô Chi Niệm liền duỗi tớ, bưng ly cà phê lên.
Tống Thanh Xuân vốn nghĩ để ly cà phê xuống liền đi, nhưng nhìn thấy cử động của anh, liền đứng yên.
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm khoảng cách bờ môi Tô Chi Niệm càng ngày càng gần ly cà phê, đáy lòng kiềm nén không được bắt đầu mừng thầm lên.
Ngay khi ly cà phê sắp chạm đến bờ môi của Tô Chi Niệm, động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Tầm mắt vốn rũ xuống của Tô Chi Niệm đột nhiên nâng lên, đối diện tầm mắt của Tống Thanh Xuân, thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm ly cà phê mình bưng trong tay, con ngươi nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, sau đó liền cầm ly cà phê ra khỏi bờ môi mình một chút, biết rõ ràng tất cả chân tướng, hết lần này tới lần khác lại muốn giả ngu mở miệng hỏi: "Muốn uống?"
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới ý thức được Tô Chi Niệm hiểu lầm ánh mắt nhìn chằm chằm ly cà phê của mình, vội vàng lắc đầu.
Tô Chi Niệm giống như là hoàn toàn không nhìn thấy cô lắc đầu, chuyển ly cà phê đến trước mặt cô, vẻ mặt đạm tĩnh và vô hại mở miệng lần nữa, hung bạo nghẹn chữ "Không" mà Tống Thanh Xuân vốn muốn nói trở về: "Vậy cho em uống đó".
Tống Thanh Xuân nghe được câu này, suýt nữa bị sặc nước miếng, cô khoát khoát tay với Tô Chi Niệm, bày ra một bộ dáng rất hiểu chuyện, biết điều mở miệng nói: "Không cần, Tô tiên sinh, anh uống đi, lát nữa tôi muốn uống, sẽ tự mình đi pha một ly."
Tô Chi Niệm đặc biệt hào phóng mở miệng nói: "Không việc gì, hiện tại tôi cũng không phải đặc biệt muốn uống."
Nói xong, anh còn khẽ nâng ly cà phê về phía Tống Thanh Xuân, ra hiệu cô nhận lấy.
Không cần khách khí? Cô đâu có khách khí? Cà phê đó là cô nghĩ muốn trả thù anh, từng động tay động chân, trừ phi cô đần độn, mới sẽ không khách khí nhận lấy uống!
Ngay vào lúc Tống Thanh Xuân vắt hết óc nghĩ nên thuyết phục Tô Chi Niệm uống như thế nào, người đàn ông vốn nhìn chằm chằm máy vi tính thấy qua một lúc lâu mà cô cũng không nhận lấy ly coffee, nhẹ nhàng liếc cô một cái, mang theo vài phần nghi ngờ "hửm?" Một tiếng.
Tống Thanh Xuân cũng không biết chính mình có phải là có tật giật mình hay không, bị một tiếng nghi vấn không hề pha lẫn cảm xúc này của anh dọa đến tâm run rẩy, sau đó liền có bao nhiều không tình nguyện liền có bấy nhiêu không tình nguyện đưa tay ra, ngoan ngoãn nhận lấy ly cà phê.
"Cà phê phải uống khi còn nóng." Tô Chi Niệm tiếp tục ném một câu, mới quay đầu, nhìn về phía màn hình máy vi tính.
Thừa dịp cô không có phát hiện, đáy mắt của anh nổi lên một tầng ý cười ấm áp.
Anh nhìn như đang nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, thật ra dư quang khóe mắt vẫn luôn chú ý cô, hai tay cô ôm ly cà phê, khuôn mặt phiền não, miệng khi thì chu lên, khi thì kéo xuống.
Ý cười nơi đáy mắt Tô Chi Niệm càng đậm, ngay đến hơi thở quanh thân anh cũng trở nên hơi mềm mại theo.
Sau một lúc lâu, anh giống như là cố ý, nỗ lực thu liễm vui cười nơi đáy mắt, nghiêng đầu, lại hỏi: "Sao lại không uống chứ? Chẳng lẽ là cà phê có vấn đề?"
Đáy lòng Tống Thanh Xuân sắp hỏng mất, nhưng trên mặt cô lại muốn nỗ lực duy trì một bộ dáng mang ơn đội nghĩa.
Cô đây là có tính không là bê đá đập chân mình không?
Rõ ràng là muốn chỉnh anh, vì sao cuối cùng bị tai ương lại là chính mình?
Nhưng nếu như cô không uống, vậy chẳng phải là tuyên bố với anh, cà phê thật sự có vấn đề?
Tống Thanh Xuân âm thầm cắn chặt răng, coi thường cái chết chuyển cà phê tới bên môi.