Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 268

Editor: May

Khuôn mặt Tống Thanh Xuân vẫn luôn mỉm cười, Tần Dĩ Nam hỏi cái gì, cô liền đáp cái đó, không nói câu vô nghĩa nào.

Trước đây cô không phải như vậy, anh hỏi một câu, cô vẫn luôn có thể nói líu ríu rất lâu...

Tần Dĩ Nam đột nhiên trầm mặc lại, con ngươi đen nhánh của anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, nhìn không nháy mắt, giống như là đang tìm tòi nghiên cứu cái gì, qua một hồi lâu mới mở miệng, ngữ khí mang theo một chút nghiêm túc: "Tống Tống, gần đây anh làm chuyện gì khiến cho em không vui à?"

Tống Thanh Xuân lập tức sững sờ, quá rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Không có."

"Không có sao?" Tần Dĩ Nam hỏi lại, giọng nói ôn nhu và nồng đậm, anh tiếp tục không chớp mắt nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, giống như muốn nhìn ra một ít manh mối, phán đoán lời nói của cô là thật hay giả.

Vẻ mặt cô gái bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, thoạt nhìn rất nhu thuận xinh đẹp, bộ dáng không giống như là đang nói dối.

Chẳng lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều?

Tần Dĩ Nam trầm tư một lúc, nhẹ nháy mắt một cái, thu hồi tầm mắt nhìn Tống Thanh Xuân chăm chú, sau đó lấy từ túi trong ra tới một hộp nhỏ được gói rất tinh xảo, đưa cho Tống Thanh Xuân: "Đây là món quà năm mới tặng cho em."

Tống Thanh Xuân đưa tay ra nhận lấy: "Cám ơn anh Dĩ Nam."

Tần Dĩ Nam đứng không nhúc nhích, liếc mắt nhìn vài lần hộp gấm nắm trong bàn tay cô, cuối cùng vẫn nhịn không được, lại mở miệng hỏi: "Không mở ra xem thử sao?"

"Về nhà rồi mở cũng giống vậy thôi." Tống Thanh Xuân nở nụ cười dịu dàng với Tần Dĩ Nam, vẫn là không mở quà ra, cô dừng một chút, nói tiếp: "Như vậy có thể giữ được một chút thần bí."

Tần Dĩ Nam không lên tiếng, biểu tình ôn nhuận lại trở nên hơi nghiêm túc.

Nếu như nói vừa rồi anh cho rằng là chính mình nghĩ quá nhiều, như vậy hiện tại anh thật xác định không phải chính mình nghĩ quá nhiều.

Mỗi lần gặp mặt vào lễ tết, Tống Thanh Xuân đều sẽ quấn quýt anh đòi quà tặng, dần dà, anh liền dưỡng thành thói quen, sẽ luôn sớm chuẩn bị một phần quà tặng cho cô vào lễ tết.

Mỗi khi cô nhận được quà của anh, cô vẫn luôn rất hưng phấn vừa hỏi anh là quà tặng gì, sau đó khẩn cấp vội vã mở ra.

Đại đa số quà anh tặng cô đều là một ít đồ trang sức của phụ nữ, cô vẫn sẽ luôn đeo lên ở trước mặt anh, sau đó cười khanh khách hỏi anh có đẹp mắt hay không?

Có lúc, sẽ có rất nhiều người vây chung quanh, nhưng cô cũng sẽ không để ý chút nào, không giống như hôm nay, anh tặng quà cho cô, cô chỉ lạnh nhạt cầm ở trong lòng bàn tay, không chút nhảy nhót và hưng phấn giống như lúc trước.

Tần Dĩ Nam mấp máy môi, nhìn Tống Thanh Xuân, rồi trở lại trên vấn đề vừa rồi: "Tống Tống, anh vẫn cảm thấy gần đây em không quá thân thiết với anh, là anh làm sai điều gì vào lúc nào đó, chọc em không vui à?"

"Anh Dĩ Nam, là bởi vì gần đây anh quen bạn gái, nên trở nên đa sầu đa cảm ư?" Vẻ mặt Tống Thanh Xuân giương lên một chút, nửa đùa cợt, sau đó mới bày ra thái độ thành khẩn một chút, nói: "Anh Dĩ Nam, em không có không thân thiết với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, sao em sẽ không thân thiết với anh chứ? Hơn nữa, không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời? Chẳng lẽ anh không muốn, nên mới tới nói em không thân thiết với anh?"

Đúng vậy, anh vẫn luôn là anh Dĩ Nam của cô, quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng là vậy.
Bình Luận (0)
Comment