Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 439

Editor: May

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, chần chờ một chút, vẫn là trước khi anh đi ra khỏi thang máy, mở miệng nói: "Đêm nay cám ơn anh, tôi sẽ trả tiền này lại cho anh."

Anh sải bước chân bước đi, vào lúc tiếng nói của cô còn chưa hoàn toàn rơi xuống, liền đột nhiên ngừng lại.

Cửa thang máy bị anh ngăn trở, cử động vốn muốn đi ra thang máy của cô cũng bị ép ngừng lại theo.

Anh đứng đưa lưng về phía cô, cô không thấy được biểu tình trên mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được bóng lưng thẳng tắp của anh giống như trở nên càng thêm không vui lòng.

Anh không có xoay người, cũng không nói gì, cứ đứng thẳng tắp ở nơi đó như vậy.

Tống Thanh Xuân nhớ không rõ mình đã bao lâu không bị anh dọa đến đáy lòng lạnh run như vậy rồi, thậm chí cô không dám nhìn cả bóng lưng của anh, cúi đầu nhìn chằm chằm túi đồ trang điểm mình xách trong tay.

Tất cả không khí thang máy trở nên kỳ lạ mà lại ngột ngạt.

Thang máy nhiều lần muốn đóng, cảm ứng được thân thể của anh, vừa đóng một nửa liền mở ra, về sau, liền bắt đầu phát ra còi báo động chói tai.

Anh vẫn không có chút phản ứng nào, giống như là một pho tượng, cũng không nhúc nhích.

Tống Thanh Xuân bị âm thanh ồn ào kia làm cho có chút khó chịu, đưa tay ra, nhấn nút "Mở" thang máy.

Còi báo động biến mất, cả bãi đỗ xe dưới đất quay về hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Thanh Xuân bỗng nhiên hậu tri hậu giác giống là rõ ràng cái gì, lại mở miệng nói: "Tiền đó, tôi sẽ liên hệ thư ký của anh, giao cho cô ấy, để cho cô ấy chuyển giao cho anh..."

Lúc cô vừa mới nói trả tiền cho anh, tại sao không có nghĩ đến nói giao cho thư ký của anh chứ?

Lúc trước anh đụng đuổi xe cô, anh nghiễm nhiên là một bộ dáng giải quyết việc chung, không nghĩ muốn thiếu cô cái gì, thậm chí cuối cùng lúc lưu lại phương thức bồi thường, cũng là thư ký để danh thiếp lại.

Cho nên anh vừa nghe được cô trả tiền, là bởi vì sẽ gặp mặt cô lại lần nữa mới không cao hứng như vậy đúng không?

Sắc mặt Tống Thanh Xuân trở nên hơi tái nhợt, cô vững chắc mím khóe miệng trầm mặc chốc lát, đặc biệt nhẹ giọng lại mở miệng nói: "Anh yên tâm... Thời điểm trả tiền, tôi sẽ không để cho anh nhìn thấy tôi ..."

Cô còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đứng đưa lưng về phía cô bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng lạnh lùng, giống như là không thể nhịn được, trực tiếp mở miệng quát ngừng lời nói của cô: "Hóa ra em cũng có một ngày nghe lời như vậy?"

Tống Thanh Xuân ngẩn người, ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía anh có chút mờ mịt, nghiễm nhiên là không có hiểu được ý tứ anh đột nhiên ném ra câu này là gì.

Anh tiếp xúc đến ánh mắt của cô, thân thể đột nhiên chấn động một chút, sau đó ý thức được rốt cuộc mình vừa nói cái gì, đột nhiên quay đầu ra, dùng sức nắm tay thành quyền, ép buộc chính mình lý trí một chút, ngữ điệu lãnh đạm ném một câu "Tùy em, chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi là được", liền sải bước nghênh ngang rời đi.

...

Tống Thanh Xuân vừa đi đến trước xe của mình, liền nhìn thấy một chiếc xe dùng tốc độ cực nhanh lướt qua bên cạnh, cô bất giác nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ở trong cửa sổ chợt lóe lên, bắt giữ được gò má tuấn lãng của Tô Chi Niệm.

Cô ngẩn ngơ đứng ở trước xe một lúc lâu, mới mở cửa xe ngồi xuống, cô không có gấp khởi động xe rời đi, mà là cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua WeChat, sau đó gõ ba chữ: "QYN" trong cột tìm kiếm.

Cô dùng là kiểu số trận, bởi vì sẽ thường xuyên tìm tến "Tần Dĩ Nam", cho nên mỗi lần đánh kiểu chữ mẫu tên anh, tất nhiên sẽ xuất hiện tên của anh ở chỗ nhập tên đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment