Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 468

Tống Thanh Xuân ngừng ở cửa của Tô Chi Niệm, bất giác liền giơ chân lên đá tới cửa phòng bao của Tô Chi Niệm.

Vào lúc chân cô sắp đụng tới cửa, trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện lên lời nói Trình Thanh Thông vừa mới nói với mình ở dưới lầu.

Đêm nay tổng giám đốc Lý này, là một bạn hợp tác rất quan trong của xí nghiệp Tô thị, sau lưng có chút bối cảnh chính phủ, gần đây Tô Chi Niệm khai phá một nhà chung cư mới ở Hải Nam cần quan hệ của ông ta...

Cô giẫm đi lên một bước này, chính mình sảng khoái, nhưng nếu như quét đi hứng thú của tổng giám đốc Lý đó, làm hư chính sự của Tô Chi Niệm thì làm sao bây giờ?

Tống Thanh Xuân cứng rắn dừng động tác của mình, chậm rãi hạ chân xuống.

Cô nhìn chằm chằm cửa phòng bao khép kín, con ngươi đen như mực chuyển hai vòng, sau đó liền chuyển đầu qua lại nhìn thoáng qua hành lang thật dài, vắng vẻ trống không, không có một người.

Cô cắn cắn ngón tay, liền lặng lẽ dán đầu lên cửa phòng bao.

Toàn bộ Kim Bích Huy Hoàng đều là thiết bị hạng nhất, hiệu quả cách âm tốt đến mức tận cùng, Tống Thanh Xuân dán vào cửa, ngừng thở, tập trung tinh thần nghe rất lâu, đều đã ngộp hồng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cũng không nghe thấy một chút động tĩnh bên trong.

Chẳng lẽ là cô không dán đúng chỗ?

Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, liền đổi đầu sang chỗ khác, vẫn là không nghe thấy; tiếp tục đổi, vẫn là không nghe thấy; tiếp tục đổi, cũng vẫn không nghe được... Tống Thanh Xuân nỗ lực kiễng chân lên, cả người giống như là bạch tuộc dán ở trên cửa, vẫn không nghe được như cũ...

Tống Thanh Xuân đổi vô số tư thế, từ đầu đến cuối đều không có nghe thấy, cô dùng hết kiên nhẫn, nhịn không được âm thầm mắng Kim Bích Huy Hoàng ở dưới đáy lòng.

Cô buồn bực lui về sau một bước, tựa vào câu đối trên tường ở hai bên cách cửa, gặm ngón tay, bắt đầu nghiên cứu cửa phòng bao.

Nếu như cửa không nghe được, như vậy khe cửa thì sao?

Đáy mắt Tống Thanh Xuân sáng ngời, nghĩ cũng không nghĩ liền xông lên trước, bắt đầu dán ở khe cửa nghe ngóng, bên trái nghe không được, bên phải cũng không nghe thấy, cô rõ ràng bất chấp hình tượng bò ở trên mặt đất, cuối cùng xuyên qua khe cửa phía dưới, Tống Thanh Xuân nghe thấy một chút xíu âm thanh.

Bên trong đang hát, giống như là một bài hát tiếng anh... Âm thanh rất mơ hồ, hoàn toàn không nghe rõ là ca khúc nào.

Tống Thanh Xuân nỗ lực dán đầu đến khe cửa càng lợi hại, mặt cô đều bị chen đến có chút đau... Cuối cùng nghe rõ ràng, giống như là noboby... Tống Thanh Xuân kích động không thôi vừa mới chuẩn bị lại dán đến gần khe cửa một chút, thang máy nơi xa đột nhiên liền vang đinh đông một tiếng.

Có người tới ... Tống Thanh Xuân vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy một nam phục vụ đi ra từ trong thang máy.

Làm sao đây?

Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, đáy mắt đen nhánh liền thoáng hiện một đạo ánh sáng, một giây sau cô liền giả vờ thành bộ dáng mình không cẩn thận té ngã trên đất, khuôn mặt thống khổ bò dậy, sau đó khập khiễng cà nhắc đi về phía người phục vụ.

Lúc đi qua bên cạnh người phục vụ, anh lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó còn quan tâm hỏi thăm một câu: "Tiểu thư, cô không có việc gì chứ?"

Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, liền làm bộ làm tịch chà cánh tay của mình, giống là bị té đau, quẹo vào nhà vệ sinh.

Tựa vào trên cửa phòng rửa tay, Tống Thanh Xuân thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó chờ ở trong phòng rửa tay một lát, mới kéo cửa ra, ló đầu ra bên ngoài một chút.

Đúng lúc bắt gặp người phục vụ đó đi ra từ trong phòng bao của Tô Chi Niệm.

Bọn họ kêu người phục vụ để gọi chút đồ? Cũng chính là nói sau đó sẽ còn có phục vụ tới phòng bao của bọn họ?
Bình Luận (0)
Comment