Editor: MayBước chân của Tô Chi Niệm gấp như sao băng, lúc nghe được lời nói của Trình Thanh Thông, đột nhiên liền ngừng lại.
Anh vô thức liền hướng tầm mắt lên trên người Tống Thanh Xuân, chắc hẳn là vừa ngã sấp xuống, cô vẫn còn ngồi ở chỗ ngã, một tay che cổ chân, giống như là đau đến lợi hại, mi tâm nhăn chặt.
Mi tâm của Tô Chi Niệm cũng cau chặt lên theo, vốn muốn trực tiếp vọt tới trước mặt Tống Thanh Xuân, tức giận chất vấn cô một câu rốt cuộc đêm nay giựt kinh phong xúc động chuyện gì liền hung bạo bóp chết ở trong lồng ngực.
Trình Thanh Thông bị hung dữ của Tô Chi Niệm khiến cho toàn thân khẽ run rẩy, bất giác liền cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của anh.
"Tôi tiêu nhiều tiền nuôi cô làm cái gì? Đến bồi theo một người cũng không xong!" Tô Chi Niệm nói, liền nâng bước chân lên lần nữa, đi về phía Tống Thanh Xuân.
Trình Thanh Thông vội vàng đứng dậy, tránh ra chỗ trước mặt Tống Thanh Xuân.
Trước khi Tô Chi Niệm ngồi xổm người xuống, còn không quên hung hăng liếc xéo nhìn cô, dọa Trình Thanh Thông liên tục lui về sau hai bước.
Thật ra Tống Thanh Xuân là muốn vờ ngã sấp xuống, sau đó giả ra bộ dáng ngã đau, để cho Trình Thanh Thông gọi Tô Chi Niệm xuống .
Nhưng cô không nghĩ tới tự nhiên lúc ngã trên mặt đất, thật sự bị trật cổ chân.
Thật ra cổ chân trật tổn thương không hề nghiêm trọng, không có tổn thương đến gân cốt, chỉ là một khắc đó đau có chút lợi hại, khiến cho cô đứng lên không nổi.
Giống như cô suy nghĩ, Trình Thanh Thông thấy cô ngã sấp xuống, lập tức khẩn trương chạy tới đây, rốt cuộc Trình Thanh Thông vẫn là người do một tay Tô Chi Niệm dẫn dắt, năng lực xử lý hiện trường hết sức cường đại, vừa quan tâm cô, vừa phân phó người phục vụ đi mua dầu cây rum, sau đó còn vừa cầm điện thoại ra gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, chỉ là điện thoại còn chưa kết nối, Tô Chi Niệm liền hùng hùng hổ hổ đi vào.
Đây vốn là cô động tâm tư nhỏ, dù là trật tổn thương chân, cũng là cô tự làm tự chịu, không trách được Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm liên tục dạy dỗ Trình Thanh Thông nhiều câu, vẫn còn không có ý tứ bỏ qua, lúc anh ngồi xổm người xuống, nâng mí mắt len lén liếc Tô Chi Niệm một cái, khí thế trên người anh quá ác liệt, khiến cho đáy lòng cô đều có chút phát run, nhưng lại vẫn nâng dũng khí lên, chịu đựng cổ chân đau đớn, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không có liên quan gì với Trình tiểu thư, là chính tôi không chú ý..."
Nói xong, cô còn đưa cho Trình Thanh Thông một ánh mắt xin lỗi.
Tô Chi Niệm nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, miệng hơi mấp máy, đều nuốt lời còn lại trở về trong bụng, sau đó liền ôm lấy Tống Thanh Xuân ngồi ở chỗ cuối trên thảm trải sàn lên, đặt lên ghế gần đó.
Anh chờ Tống Thanh Xuân ngồi xong, liền quỳ một gối ở trước mặt cô, đưa tay ra, nắm chặt cổ chân cô.
Chỗ mắt cá chân nhiễm màu hồng nhạt.
Tô Chi Niệm càng đau lòng hơn, ngọn lửa giấu ở trong lồng ngực lúc xuống lầu càng không phát ra được, anh nâng mí mắt, nhìn về phía Tống Thanh Xuân như đang trách cứ, nhưng thực ra là đau lòng hỏi một câu: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Thật ra hiện tại cổ chân Tống Thanh Xuân đã không còn quá đau nữa, nhưng lúc cô nghe được lời nói của Tô Chi Niệm, tâm tình phiền não không giải thích được trong một đêm, chớp mắt liền trở nên hơi ủy khuất.
Rõ ràng là cô tự muốn giả bộ ngã sấp xuống, nhưng cô lại cảm thấy oán trách anh, nếu không phải anh gọi cô gái đầy cả phòng, cô cũng sẽ không thật trật đau chân.
Cô có chút tùy hứng cúi đầu càng thấp một chút, trầm mặc không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nắm cổ chân cô, cảm giác được đáy lòng cô đang không cao hứng, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là cúi đầu lần nữa, kiểm tra cẩn thận cổ chân cô.