Editor: MayTô Chi Niệm hoàn toàn không bình tĩnh được, anh nghĩ cũng không nghĩ liền đứng lên: "Chúng ta đi bệnh viện nhìn xem..."
Nói xong Tô Chi Niệm đưa tay ra, liền muốn ôm lấy Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân ngược lại giơ tay lên, bắt lấy tay anh, ngăn cản động tác của anh, sau đó nước mắt liền giống như trân châu đứt dây, một giọt tiếp một giọt bắt đầu rơi xuống.
Tô Chi Niệm thấy bộ dạng hoa lê đẫm mưa này của cô, quả thực là hoảng hốt đến hồn phi phách tán, vào lúc anh lo âu rốt cuộc mình nên dỗ cô như thế nào, cuối cùng thông qua cô nắm anh tay, cảm giác được trong lòng cô bắt đầu có hoạt động.
Cô chính là muốn làm cho anh đi xuống lầu, cho nên mới cố ý té ngã trên đất, cô không biết chính mình làm sao, vừa nhìn thấy anh, đau đớn trên cổ chân giống như bị phóng đại ngàn vạn lần, đáy lòng nhất thời ủy khuất không thôi, cho nên dù anh tốt tính nói chuyện với cô như thế nào, cô đều không bằng lòng để ý.
Nhưng cô không nghĩ tới, anh lại răn dạy Trình Thanh Thông không chiếu cố tốt cô, lại còn để cho người đi mua dầu cây rum, thậm chí còn bởi vì cô cứ như vậy bỏ mặc không quan tâm cả buổi tối xã giao với tổng giám đốc Lý.
Vừa rồi cô nhìn thấy hình ảnh anh kiên nhẫn xoa bóp cổ chân cho cô, ủy khuất nơi đáy lòng liền biến thành hổ thẹn từng chút một.
Cô cảm thấy chính mình quả thực đang là cố tình gây sự, không nói tổn tiền của anh vô ích, còn cà thẻ ra một đống cô gái phá rối buôn bán của anh...
Nhưng anh thì sao?
Chẳng những không có chút xíu không cao hứng, ngược lại còn cho rằng cô làm sao, nôn nóng luống cuống muốn mang cô đi bệnh viện...
Anh càng tốt tính nuông chiều cô như vậy, cô liền càng cảm thấy đêm nay mình làm đến rất quá đáng, sau đó đáy lòng hổ thẹn liền càng nồng đậm, cô cũng không biết chính mình nên mở miệng nói xin lỗi với anh như thế nào...
Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt rơi đến càng hung.
Hóa ra, cô không phải vô tình ngã sấp xuống, mà là cố ý ngã sấp xuống, hơn trăm vị tiểu thư cũng là cô cố tình gọi ... Tô Chi Niệm đều đọc rõ ràng suy nghĩ nơi đáy lòng cô, thấy cô không ngừng tuôn nước mắt, dù là bởi vì cô tùy hứng, dù ngọn lửa lúc trước trong đáy lòng có lớn hơn nữa, lúc này trong lồng ngực cũng chỉ còn thừa lại đau lòng và bất đắc dĩ tràn ngập.
Tiền tiêu rồi có thể kiếm lại, buôn bán thất bại có thể bàn lại, nhưng cô cũng chỉ có một người, tùy hứng một chút cũng được, cố tình gây sự một chút cũng tốt, vậy thì như thế nào? Chỉ cần không phải cổ chân cô có chuyện gì là tốt rồi.
Vừa rồi Tô Chi Niệm cho rằng là cổ chân cô đau dữ dội nên lưng kéo căng lên, giờ đã chậm rãi giãn ra, sau đó liền chậm rãi giơ tay lên, nâng chặt mặt cô, dùng ngón cái lau đi nước mắt không ngừng rơi ra của cô.
"Được rồi ... Không khóc ..."
"Không khóc ...hửm?"
Dù là những năm này anh len lén lúc cô không biết, dùng siêu năng lực từng dỗ khi cô khóc rất nhiều lần, nhưng vẫn có chút không biết dỗ người như thế nào, trong miệng lăn qua lộn lại, nói mãi cũng là chỉ là mấy từ khô cằn này.
Tống Thanh Xuân dưới sự kiên nhẫn dỗ dành nhẹ nhàng của anh, nước mắt dần dần ngừng, cô rũ lông mi ướt sũng, hổ thẹn đến không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Cô càng như vậy, anh liền càng đau lòng, anh giơ tay lên, sờ sờ tóc mái của cô, ôn nhu nói: "Vừa rời người phục vụ gõ cửa, nói thức ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta để bọn họ bưng vào, tôi ăn cơm tối với em, được không?"
Tống Thanh Xuân cúi đầu, an tĩnh trong chốc lát, cuối cùng khẽ gật đầu, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Chỉ là một chữ, với Tô Chi Niệm lại như nghe thấy tiếng trời.
Anh rút khăn giấy, lau sạch sẽ bóng loáng vết nước mắt trên mặt cô, rồi mới bảo người phục vụ đi vào, mang thức ăn lên.