Editor: MayTô Chi Niệm liên tục "à" hai lần, khiến cho Tống Thanh Xuân có chút không biết nên đáp lại ra sao, cô nghĩ rất lâu, mới đánh ra mấy chữ: "Thời gian không còn sớm, anh còn chưa ngủ sao?"
"Chờ em tới nơi."
Tô Chi Niệm chỉ đáp đơn giản bốn chữ, Tống Thanh Xuân lại hiểu ý tứ của anh.
Anh là nói, chờ sau khi cô tới nơi, anh mới ngủ.
Không có ý thức được trước khi mình yêu anh, anh cũng dùng phương thức tin nhắn này bồi cô tan việc vào đêm khuya, lúc đó cô cũng có cảm động nho nhỏ, nhưng lại kém xa rung động pha lẫn cảm động mãnh liệt như hiện tại vậy, khiến cho cô rõ ràng cảm giác được tình yêu của mình với anh lại càng thêm mãnh liệt.
Tống Thanh Xuân dừng xe xong, vừa lên lầu, vừa trả lời tin cho Tô Chi Niệm: "Tới nơi."
Anh giống như là luôn canh giữ trước điện thoại di động, rất nhanh liền có đáp lại: "Đi ngủ sớm một chút."
"Ừ, ngủ ngon." Tống Thanh Xuân gửi xong tin nhắn, vào phòng tắm.
Giống như lúc trước, cô tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại di động lên liền xem đến hai chữ yên tĩnh hiện lên trên màn hình do Tô Chi Niệm gửi tới: "Ngủ ngon."
Rõ ràng mỗi đêm gần đây, cô đều có thể nhận được ngủ ngon anh gửi tới, nhưng đêm nay cô thấy hai chữ này, tâm tình bốn bề sóng dậy đặc biệt lợi hại.
Làm sao bây giờ? Giống như sau khi ý thức được mình yêu anh, tình yêu của cô với anh càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt, cổ tình yêu kia giống như sắp tràn ngập đầy lồng ngực.
-
Cho dù Tống Thanh Xuân ngủ rất muộn, nhưng tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, vẫn đến biệt thự Tô Chi Niệm đúng giờ.
Trước khi Tống Thanh Xuân gặp mặt Tô Chi Niệm, hai người còn đang tán gẫu tin nhắn, sáng sớm lúc Tống Thanh Xuân ra cửa, ti vi phòng khách đang mở, cô đúng lúc nghe thấy bản tin buổi sáng đang thông báo phim điện ảnh muốn chiếu gần đây, trong đó có một bộ là do đạo diễn mà Tống Thanh Xuân rất thích quay, trước đó cô và Tô Chi Niệm từng tán gẫu, sau đó mới biết là xí nghiệp Tô thị đầu tư, lúc đó Tô Chi Niệm còn nói chờ đến lúc chiếu lần đầu, sẽ dẫn cô cùng đi xem, mà bây giờ cách lần đầu chỉ còn lại không đến một tuần lễ, Tô Chi Niệm lại không nhắc qua chuyện kia với cô, không phải anh quên rồi chứ?
Nhưng cô quen biết với anh lâu như vậy, giống như đều chưa từng có cùng nhau xem qua một bộ phim điện ảnh đâu... Vào lúc Tống Thanh Xuân chờ đèn xanh đèn đỏ, trả lời tin nhắn "chào buổi sáng" lại cho Tô Chi Niệm, nghiêng đầu muốn trả lời một câu: "《 Trục thời gian》 sắp chiếu phim rồi nha..."
Có lẽ Tô Chi Niệm vừa dậy, đang rửa mặt, thẳng đến khi cô đến biệt thự của anh, cô cũng không nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Tống Thanh Xuân gần như là một giây trước bấm chuông cửa, một giây sau cửa liền được Tô Chi Niệm mở ra từ bên trong, anh đã thu thập thỏa đáng chính mình, đang đổi giày ở chỗ cửa.
Tống Thanh Xuân chờ anh mang giày xong, mới đưa thẻ đen đã chuẩn bị tốt từ trước tới.
Tô Chi Niệm khép mí mắt nhìn về phía thẻ đen, tạm dừng một lát, mới đưa tay ra nhận lấy.
Hai người đều vội đi làm, không có quá nhiều thời gian tán gẫu, vào trước khi Tống Thanh Xuân kéo cửa xe của mình ra, Tô Chi Niệm vừa sửa sang lại cà-vạt, vừa gọi cô lại: "À, đúng rồi, chín giờ rưỡi tối thứ sáu, là lần đầu công chiếu của《 Trục thời gian》, em có rảnh không?"
Hóa ra anh không có quên chuyện đó... Một loại vui sướng không nói ra của thiếu nữ, hưng phấn dâng đầy toàn thân Tống Thanh Xuân, khiến cho mặt mày tinh tế của anh đều trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều: "Có nha."
"Vậy... Đêm nay tôi đón em đi xem phim?" Cho dù lúc trước đã hẹn ước, Tô Chi Niệm vẫn trưng cầu ý kiến Tống Thanh Xuân một chút.