Editor: MayAnh cúi đầu càng thấp hơn một chút, nỗ lực để cho tư thế ăn bánh ngọt của mình thoạt nhìn rất tao nhã, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, anh có một giọt nước mắt, vẫn không thể khống chế, chậm rãi rơi ở trên bánh ngọt bơ sữa, nện ra một cái hố nhỏ.
Tô Chi Niệm ăn sạch sẽ bóng loáng bánh ngọt trong dĩa, mới để cái nĩa xuống, sau đó hơi rủ mí mắt, điều chỉnh tốt tâm tình rung động, mới rất có tư thế dựa vào trên ghế sofa, chậm rãi nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Tống Thanh Xuân ngồi đối diện mình.
Bánh ngọt trong dĩa của Tống Thanh Xuân chỉ thừa lại một khối nhỏ, cô đúng lúc cầm lấy cái nĩa cắm lên, nhét vào trong miệng, cô phát giác anh đang nhìn cô, nói mơ hồ không rõ một câu với anh, trong miệng cô chứa thức ăn, anh không nghe hiểu, cô không tiếp tục nói nữa, chỉ là phồng miệng mặt mày uốn cong với anh, sau đó liền nuốt bánh ngọt trong miệng vào bụng, bưng trà sữa nóng bên cạnh lên, uống một ngụm, hắng giọng một cái, lại nói: "Tôi vừa mới nói, ăn bánh ngọt đã no rồi, những thức ăn kia sẽ ăn không trôi, thật lãng phí."
Vẻ mặt Tô Chi Niệm bình tĩnh nhìn chăm chú Tống Thanh Xuân, một hồi lâu, mới lên tiếng nói: "Không có việc gì."
"Nhưng mà, cũng không thể không ăn chút nào chứ, như vậy trong lòng sẽ khó chịu." Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm thức ăn còn chưa động tới, chán nản nhăn mày lại.
Tô Chi Niệm cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ phiền não của Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.
"Nếu không..." Tống Thanh Xuân nghĩ đến Tô Chi Niệm không nấu cơm, liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh, dùng ngữ khí thương lượng, hỏi: "... Anh gói về nhà?"
Tô Chi Niệm không gật đầu, cũng không lắc đầu, vẫn nhìn cô chăm chú.
Tống Thanh Xuân bị anh nhìn đến đáy lòng có chút không hiểu, cô động mi tâm, vừa nghĩ mở miệng hỏi Tô Chi Niệm một câu làm sao, Tô Chi Niệm đột nhiên mở miệng gọi tên cô trước: "Thanh Xuân."
Âm điệu anh không cao, trong thanh nhã pha lẫn một chút trầm thấp khiến lòng run sợ, Tống Thanh Xuân bị anh gọi đến tốc độ tim đập bỗng dưng dừng lại, sau một lúc lâu, mới "hả?" Một tiếng.
Tô Chi Niệm không có gấp gáp mở miệng, vẫn dùng tầm mắt vừa rồi, yên tĩnh nhìn cô, vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh không chuẩn bị mở miệng, anh mở miệng : "Thanh Xuân..."
Anh lại gọi tên cô lần nữa, tiếng nói còn dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều, lần này anh không dừng lại, nhưng đáy mắt nhìn cô đầy sáng rỡ, lại trở nên vô cùng đứng đắn nghiêm túc: "... Thực xin lỗi."
Một câu thực xin lỗi không chút ngọn nguồn khiến cho Tống Thanh Xuân hoàn toàn bối rối, cô ngơ ngẩn "Hả?" Một tiếng, sau đó chớp chớp mắt với Tô Chi Niệm, lại hỏi: "Thực xin lỗi cái gì?"
Tô Chi Niệm không hề trả lời vấn đề của Tống Thanh Xuân, lại lặp lại lần nữa "Thực xin lỗi", sắc mặt và ngữ khí của anh đặc biệt trang trọng, khiến cho tư thế ngồi của Tống Thanh Xuân cũng trở nên nghiêm chỉnh lên theo.
Cô không mở miệng hỏi vì sao, chỉ là mắt không chớp nhìn anh chăm chú, qua khoảng mười giây đồng hồ, anh nói: "Ngày hôm qua vào sáu năm trước, thật rất xin lỗi."
Thật ra anh vẫn luôn rất muốn nói với cô một câu thực xin lỗi.
Đêm đó anh thật không phải cố ý muốn đi tổn thương cô.
Nhưng mà, sáu năm trước, phát sinh quá nhiều sai sót ngẫu nhiên, từ đầu đến cuối anh đều không thể nghiêm túc nói ra câu thực xin lỗi này với cô.
Ngày hôm qua sáu năm trước... Mặc dù Tô Chi Niệm nói rất ngắn gọn, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn hiểu anh chỉ là chuyện sáu năm trước, một đêm anh uống rượu say, cưỡng ép ngủ với cô kia.