Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 612

Editor: May

Tống Thanh Xuân tỉnh táo, bỗng chốc liền hiểu được hàm ý che giấu trong lời nói này, cô e lệ rụt rè cắn cắn môi, liền nghe thấy Tô Chi Niệm dùng ngữ khí nóng nảy hung dữ cô một câu: “Em đi ra ngoài cho anh!”

Sau đó, trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước, cũng không còn tiếng vang nào khác.

Qua khoảng một phút, Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh nức nở của chính mình.

Thật không biết xấu hổ... Rõ ràng là cô đùa giỡn lưu manh trước, bị người dạy dỗ, kết quả còn chính mình không biết ngượng khóc lên trước!

Tống Thanh Xuân nhịn không được âm thầm xem thường chính mình ở dưới đáy lòng.

“Được rồi, đừng khóc.”

Tô Chi Niệm lại đang dỗ cô?

Tống Thanh Xuân há to miệng, hoàn toàn không có thời gian để lo xem thường chính mình say rượu, dưới tiếng ôn tồn nhẹ dỗ của Tô Chi Niệm, ngược lại không biết tốt xấu biến nhỏ giọng khóc lóc thành toét miệng khóc lớn.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tiếng nói của Tô Chi Niệm có vẻ đặc biệt rõ ràng: “Được rồi, không khóc, vừa rồi là anh không tốt, ngữ khí quá lớn ... Không khóc, hửm?”

Lúc này Tống Thanh Xuân đứng yên tĩnh ở trong phòng rửa tay, nghe lời nói tối hôm qua của anh, trong chớp mắt trái tim trong ngực trái mềm mại thành một vũng nước xuân.

Nhưng mà cô say rượu ở trong đoạn ghi âm này, lại có thể lòng tham không đáy vỗ tay Tô Chi Niệm một cái, sau đó liền bịch bịch bịch chạy ra từ trong phòng tắm, tiếp đó lại quay trở lại phòng tắm, sau đó tiếng trong ghi âm trở nên càng rõ ràng hơn.

Tống Thanh Xuân nghĩ, cô vừa mới ra ngoài, hẳn là xách túi vào trong phòng tắm.

Trong tai nghe truyền tới một đống âm thanh hỗn loạn, tiếp nối chính là tiếng nói phẫn hận của cô truyền tới: “Tô Chi Niệm anh là tên khốn kiếp!”, “Tô Chi Niệm, anh là quả trứng thúi!”, “Tô Chi Niệm, anh là vương bát đản!”

Theo lời nói trong miệng của cô, Tống Thanh Xuân còn nghe thấy âm thanh sạt sạt sạt truyền tới, sau đó cuối cùng cô đã hiểu rõ, những chữ trên gương này, rốt cuộc là bị viết lên dưới tình huống như thế nào.

Cô mắng Tô Chi Niệm thành như thế, nhưng từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm đều không có thốt ra một tiếng

Trong ghi âm cô viết viết, không biết xảy ra chuyện gì, ngữ điệu liền trở nên mềm mại lên, những lời mắng người kia đều biến thành lời tâm tình sầu triền miên.

“Tống Thanh Xuân thích Tô Chi Niệm.”

“Tống Thanh Xuân rất yêu Tô Chi Niệm.”

“Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân cả đời vĩnh viễn không chia lìa...”

Cô viết đến hưng trí bừng bừng, âm thanh son môi gõ ở trên gương, vang dội một tiếng hơn một tiếng.

Trong lúc say rượu, cô lại có thể cảm thấy một mình viết không tận hứng, còn mời mọc Tô Chi Niệm viết theo.

Có lẽ Tô Chi Niệm cảm thấy nhàm chán, ban đầu không đồng ý, nhưng cô lại không khoan dung không buông tha bắt đầu làm nũng, thậm chí còn không biết xấu hổ kéo mũi lên.

“Được, anh viết, anh viết...”

“Anh viết Tô Chi Niệm là vương bát đản!”

Theo cô chỉ huy, thật có âm thanh ghi chữ truyền tới.

“Còn có Tô Chi Niệm là tên khốn kiếp, Tô Chi Niệm là trứng thúi!”

Rõ ràng cô nói đều là lời mắng anh, nhưng anh giống như không chút để ý, thuận theo lời nói của cô, nhanh chóng viết, âm thanh sạt sạt sạt, giống như một bài ca dao êm tai, thậm chí sau khi viết xong, anh còn hỏi cô một câu: “Còn nữa không?”

Cô kéo dài giọng “ừ” một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Viết, Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân.”

Có lẽ qua khoảng mười giây đồng hồ, trong tai nghe lại truyền tới âm thanh viết chữ.

Hóa ra, Tô Chi Niệm viết những lời tỏ tình thâm tình tuyệt vời như vậy, lại có thể viết ra ở dưới tình huống cô càn quấy, ... Chẳng qua, vì sao anh lại muốn viết?
Bình Luận (0)
Comment