Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 646

Editor: May

Tần Dĩ Nam không đợi Tống Thanh Xuân đáp lời, mi tâm liền nhẹ nhăn một chút: "Sao không có mang dép liền chạy ra?"

Nói xong, anh lập tức vòng qua bàn ăn, đi tới chỗ cửa trước.

Anh mở tủ giày ra, trước lấy từ bên trong ra một đôi dép lê của nữ, nghĩ đến Đường Noãn từng mang khi đến vào trước đây, động tác hơi dừng một chút, thuận tay ném dép lê vào trong thùng rác bên cạnh, sau đó đổi lại lấy một đôi dép lê khác thay cho đôi dép lê kia, để xuống trước mặt Tống Thanh Xuân: "Nơi này không thường có người ở, cho nên rất nhiều thứ đều không chuẩn bị đầy đủ, trước tùy tiện chịu đựng một chút."

Tống Thanh Xuân nhẹ "vâng" một tiếng, giơ chân lên, giẫm vào trong dép.

Tần Dĩ Nam giơ mu bàn tay lên, chạm vào cái trán của Tống Thanh Xuân, ngừng một lát, thu hồi: "Còn may, đã hạ sốt, em trước ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi một lát, chờ lát ăn cơm tối."

Tần Dĩ Nam vừa nói, vừa chỉ ghế sofa trong phòng khách một chút, sau đó chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, liền xoay người, đi tới phòng bếp.

Tống Thanh Xuân đứng ở chỗ cũ một lúc lâu, không dựa theo phân phó của Tần Dĩ Nam đi ngồi lên ghế sô pha, mà là chậm rãi bước bước chân, theo sau Tần Dĩ Nam, đi phòng bếp.

Cửa phòng bếp không đóng, lúc cô đứng ở cửa, Tần Dĩ Nam đang xào rau nhận thấy được động tĩnh, hơi hơi nghiêng đầu: "Em tới nơi này làm gì? Khói dầu nhiều như vậy."

Tống Thanh Xuân nở nụ cười, không lên tiếng, tựa lên cột cửa, yên tĩnh quan sát bài trí trong phòng bếp một vòng.

Tần Dĩ Nam rất nhanh liền xào xong thức ăn, anh tắt máy hút khói, đặt thức ăn ở trong một cái dĩa hình trái xoan, vào khoảnh khắc Tần Dĩ Nam bưng lên, Tống Thanh Xuân duỗi tay về phía cái dĩa: "Để em cho."

Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, vẫn đưa tới trong tay cô.

Tống Thanh Xuân vừa để dĩa lên bàn, Tần Dĩ Nam liền bưng một nồi canh đi tới đối diện.

Tống Thanh Xuân lấy đệm cách nhiệt từ bàn ăn, bày ra trên chính giữa bàn, Tần Dĩ Nam đặt nồi canh lên, sau đó liền giơ tay lên, kéo tạp dề xuống, nói với Tống Thanh Xuân: "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì, nhanh đi rửa tay, ăn cơm."

Tống Thanh Xuân "À" một tiếng, hơi cúi thấp đầu, xoay người đi tới nhà vệ sinh.

Lúc cô rửa tay xong đi ra, Tần Dĩ Nam đã múc canh xong, đặt ở chỗ đối diện anh.

Tống Thanh Xuân đi lên trước, kéo ghế dựa ra, vừa ngồi xuống, Tần Dĩ Nam liền chuyển một cái thìa tới: "Bệnh nghiêm trọng như vậy, hiện tại tỉnh lại đoán chừng cũng không khẩu vị gì, trước uống chút canh."

"Cám ơn, anh Dĩ Nam."

Tần Dĩ Nam cười, không lên tiếng.

Lúc ăn cơm, hai người đều rất an tĩnh, Tống Thanh Xuân bệnh nặng mới khỏi, thật sự là không có khẩu vị gì, chỉ là ăn non nửa chén cơm, liền ngừng lại.

Cô không sốt ruột rời khỏi phòng ăn, mà là ngồi ở trên chỗ, nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam ở đối diện buông mắt không tiếng động ăn cơm một lát, hỏi: "Anh Dĩ Nam, sao anh biết em té xỉu?"

"Anh cũng không có ở..." Tần Dĩ Nam nuốt thức ăn trong miệng xuống, mới nói tiếp: "Anh là đang trên đường đi làm, nhận được điện thoại em gọi tới, kết quả là người không quen biết, nói em té xỉu ở ven đường, anh mới vội vàng chạy qua."

"Là..." Tống Thanh Xuân dừng lại một chút, mới thốt ra: "... Người lạ?"

"Đúng vậy, chính là một người lạ đúng lúc đi qua..."

Trong chớp mắt Tống Thanh Xuân liền trầm mặc lại, đầu cũng cúi thấp xuống dưới theo.

Tần Dĩ Nam thấy cô không lên tiếng, buồn bực hỏi một câu: "Thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment