Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 791

Editor: May

Tô Chi Niệm hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, vừa cố gắng hung bạo ép chữ “được” đó trở về, Tống Thanh Xuân lại bỗng nhiên đưa tay ra, nắm ống tay áo của anh: “Em không muốn ở lại trong nhân gian quang minh tốt đẹp, em chỉ muốn ngốc ở bên cạnh anh, dù là địa ngục hắc ám, cũng không việc gì... Chỉ cần có thể ở cùng với anh, địa ngục cũng sẽ biến thành thiên đường...”

Chữ “được” mà Tô Chi Niệm thật vất vả mới sắp nuốt vào bụng, cứ như vậy bị một câu “Chỉ cần có thể ở cùng với anh, địa ngục cũng sẽ biến thành thiên đường” của Tống Thanh Xuân liền nâng lên lần nữa, lúc cả người của anh đều chưa kịp phản ứng, đã lên đến bờ môi, mắt thấy chữ “được” liền sắp rơi ra từ giữa môi răng anh, anh bỗng nhiên phản ứng lại, hung hăng hất tay Tống Thanh Xuân đi, liền vội vàng đi xuống lầu.

“Tô Chi Niệm, em đã nói, em không để ý em xuống địa ngục, vì sao anh còn muốn để ý!”

“Tô Chi Niệm, anh biết rõ, chúng ta tách ra, ai cũng không vui vẻ, anh cần gì phải như vậy!”

“Tô Chi Niệm, em nói với anh, quyết định em làm ra sẽ không thay đổi, mặc kệ anh có đáp ứng hay không, dù sao anh đều phải đáp ứng!”

Tống Thanh Xuân vừa đi theo Tô Chi Niệm xuống lầu, vừa hô lên với bóng lưng của anh.

Nhưng mà từ đầu đến cuối người đàn ông vẫn là một bộ dáng hờ hững lạnh nhạt, đưa tay ra, đẩy phòng tập thể thao ra, đi vào.

Tống Thanh Xuân theo tới cửa phòng tập thể thao, đúng lúc bắt gặp Tô Chi Niệm đang động tác lưu loát khóa cửa, cửa sổ: “Tô Chi Niệm, rốt cuộc anh có nghe thấy em nói chuyện không?”

Tô Chi Niệm vẫn là một bộ dáng trầm mặc, khóa kỹ cửa sổphòng tập thể thao, liền đi ra từ trong nhà, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp lướt qua bên cạnh cô, đi đến chỗ phòng khách, vẫn cầm chìa khóa khóa cửa, cửa sổ.

Tống Thanh Xuân nhíu mày, đuổi theo: “Tô Chi Niệm, anh khóa cửa và cửa sổ làm gì vậy? Chúng ta đang nói chánh sự, anh biết không, anh như vậy rất không tôn trọng người khác!”

Tô Chi Niệm nắm chỗ quan trọng của cửa sổ, lắc lắc, xác định đều mở không ra, sau đó liền cất chìa khóa vào trong túi, đi tới phía cửa.

“Tô Chi Niệm, anh muốn đi nơi nào? Sẽ không phải là muốn chạy trốn chứ?” Lúc này Tống Thanh Xuân mới nhận biết được không thích hợp, vội vàng theo kịp, nhưng mà cô vẫn chậm một bước, người đàn ông đã kéo cửa phòng ra, đi ra ngoài.

“Tô Chi Niệm, anh đứng lại cho em!” Tống Thanh Xuân nhanh chân đuổi theo về phía cửa phòng, cô vừa chạy đến chỗ cửa nhà, cửa nhà liền bị Tô Chi Niệm dùng sức đóng lại.

Tống Thanh Xuân lờ mờ nghe thấy tiếng vang khóa trái cửa.

Anh đây là muốn khóa trái cô ở trong nhà sao?

Tống Thanh Xuân gần như là nhào vào cửa trước, cô dùng sức chuyển tay nắm cửa, muốn giành mở cửa ra trước.

Cuối cùng Tống Thanh Xuân vẫn chậm hơn Tô Chi Niệm một bước, dù tay cô lay động tay nắm cửa như thế nào, tay nắm cửa đã bị khóa trái, từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích.

Tống Thanh Xuân tức điên giơ tay lên, bắt đầu dùng sức đập cửa.

“Tô Chi Niệm, anh là đồ vương bát đản, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, anh là kẻ nhát gan, khốn kiếp...”

“A a a a a!” Tống Thanh Xuân phát điên kêu hai câu, giơ chân lên, đá tới trên cửa.

“Em nói cho anh biết, Tô Chi Niệm, có bản lĩnh anh khóa em cả đời, nếu anh dám thả em ra, em liền dám quấn quýt chết anh...”

Tống Thanh Xuân tức đến tận cùng, hoàn toàn không còn hình tượng thục nữ, trong miệng đều phun ra thô tục.

“MD, tức chết lão nương, Tô Chi Niệm, anh khóa em tính là bản lĩnh gì! Có bản lĩnh anh đáp ứng ở cùng với em đi!”
Bình Luận (0)
Comment