Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 812

Editor: May

-

Xe Tô Chi Niệm va chạm có chút nghiêm trọng, khởi động không lên, anh gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, trực tiếp bảo người kéo xe đi, còn bị phạt hai ngàn đồng phí tổn hại đồ dùng công cộng.

Trên đường Tô Chi Niệm lái xe chở Tống Thanh Xuân trở về biệt thự của mình, khi đi qua một tiệm thuốc kinh doanh hai mươi bốn tiếng, Tống Thanh Xuân gọi dừng xe, cô đi xuống mua hai thuốc mỡ thoa.

Trở lại biệt thự, Tống Thanh Xuân đi tắm rửa trước, sau khi đi ra, tùy tiện tìm một T-shirt rộng rãi của Tô Chi Niệm mặc lên người, sau đó liền đi thúc giục Tô Chi Niệm tắm rửa.

Lúc Tô Chi Niệm đi ra từ trong phòng rửa tay, Tống Thanh Xuân đúng lúc sấy khô đầu tóc xong, cô vỗ ghế sofa, ra hiệu Tô Chi Niệm ngồi xuống, sau đó lấy thuốc mỡ, đồ lên chỗ bị mình cào xước ở trên người anh.

Mùi thuốc mỡ có chút cay mũi, lúc Tống Thanh Xuân thoa đến vết thương lưu nhiều máu tươi nhất trên cánh tay Tô Chi Niệm, trong dạ dày bỗng nhiên liền co giật một chút, ném lung tung thuốc mỡ và tăm bông lên trên bàn trà, liền chạy đến nhà vệ sinh.

Tô Chi Niệm còn chưa phản ứng được đây là xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy trong phòng tắm truyền tới âm thanh nôn mửa của Tống Thanh Xuân.

Anh nhanh chóng đứng lên từ trên ghế sofa, sải bước vọt vào phòng tắm, nhìn thấy Tống Thanh Xuân nằm sấp ở trên bồn cầu, ói đến trời đất tối tăm.

Tô Chi Niệm nhăn mày lại, vội vàng đi lên trước, ngồi xổm người xuống, vỗ phía sau lưng Tống Thanh Xuân: “Sao vậy?”

Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, vừa định nói câu “Không có việc gì” với Tô Chi Niệm, liền quay đầu lại, ói vào bồn cầu.

Đồ buổi tối cô ăn đã sớm tiêu hóa hết, lúc này ói ra toàn bộ đều là một ít nước chua.

Tô Chi Niệm vỗ phía sau lưng cô, thấy cô ói đến bộ dạng khó chịu như vậy, đau lòng mở miệng: “Anh đi gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ.”

Nói xong, Tô Chi Niệm liền đứng lên.

Tống Thanh Xuân vừa ói, vừa đưa tay ra, nắm lấy cánh tay Tô Chi Niệm, ngăn cản hành động của anh, “Không cần...”, Tống Thanh Xuân mới nói được một nửa, lại ói vào bồn cầu.

“Không được, ói như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện.” Tô Chi Niệm giãy thoát tay của Tống Thanh Xuân, đi ra khỏi cửa phòng tắm.

Tống Thanh Xuân ngừng nôn mửa, nhấn nút bấm bơm nước trên bồn cầu, vội đứng lên, đuổi theo, tốc độ nhanh đoạt điện thoại Tô Chi Niệm đang tìm số của bác sĩ Hạ: “Em không có việc gì, có thể là buổi tối ăn đồ quá nhiều dầu, trong dạ dày có chút không thoải mái.”

Tô Chi Niệm nhíu mày một cái, đưa tay lấy điện thoại di động trong tay Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân giấu ở phía sau: “Bác sĩ Hạ lớn tuổi như vậy, hơn nửa đêm không nên giày vò ông ấy, hơn nữa sau khi em ói xong, hiện tại tốt hơn rất nhiều.”

Tô Chi Niệm vẫn có chút không yên lòng.

“Không có việc gì, thật không có việc gì.” Tống Thanh Xuân vì để cho Tô Chi Niệm tin tưởng, còn nhảy quay một vòng trước mặt anh.

Tô Chi Niệm hỏi một câu “Xác định?”, thẳng đến khi Tống Thanh Xuân gật đầu, cười tít mắt đáp “ừ”, mới không tình nguyện thỏa hiệp xuống.

Trước khi anh đi xuống lầu nấu sữa tươi cho cô, vẫn không yên lòng nói thêm một câu: “Chờ lát nữa, nếu như lại không thoải mái, không cho bác sĩ Hạ tới đây, chúng ta liền đi bệnh viện.”

...

Tống Thanh Xuân uống xong sữa tươi, dẫn đầu trèo lên giường Tô Chi Niệm, nằm ở trong chăn.

Tô Chi Niệm trước rửa sạch sẽ ly sữa tươi, đặt ở trên bàn trà, sau đó tắt đèn, đi đến cạnh giường.

Anh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân rúc vào trên giường lớn rộng hai mét, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ một lát, mới vén chăn lên, nằm ở cạnh cô.
Bình Luận (0)
Comment