Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 906

Editor: May

Hết thảy tất cả, nói đến đây, đều có thể giải thích hoàn chỉnh.

Đáp án miêu tả sinh động, nhưng mà Tống Thanh Xuân, “Cho nên” nhiều lần, đều không nói ra đáp án.

Cuối cùng, lại là Tô Chi Niệm dùng khuôn mặt lạnh, thấp trầm giọng, bày đáp án này ra ngoài: “... Cho nên, người giết Tống Thừa, có 99% khả năng, là Phương Nhu!”

Theo giọng nói Tô Chi Niệm rơi xuống, trước mắt Tống Thanh Xuân tối sầm, người liền ngất đi.

...

Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại lần nữa, đêm đã khuya, cô ở trong bệnh viện.

Trong phòng rất an tĩnh, Tô Chi Niệm nằm sấp ở bên giường, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi.

Tống Thanh Xuân chỉ vừa mới động một chút, Tô Chi Niệm nằm sấp ở bên giường liền tỉnh lại, anh trước là khuôn mặt nôn nóng quan tâm cô một câu, sau đó liền nhấn chuông gọi trên vách tường, không đầy một lát, liền có mấy bác sĩ, vọt vào phòng bệnh.

Tình huống Tống Thanh Xuân rất tốt, chỉ là bởi vì có thai, sau khi chịu kích thích lớn như vậy, nhất thời ngất đi mà thôi.

Hiện tại cô tỉnh lại, đại khái có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng Tô Chi Niệm không yên tâm, vẫn lựa chọn để cho Tống Thanh Xuân ở trong bệnh viện quan sát một đêm.

Tô Chi Niệm trước gọi điện thoại cho Tống Mạnh Hoa, báo bình an, mới mở hộp giữ nhiệt ở một bên ra, đút Tống Thanh Xuân ăn.

Lúc ăn cơm, Tống Thanh Xuân biết được từ trong miệng của Tô Chi Niệm, Tống Mạnh Hoa còn chưa rõ ràng chuyện của Phương Nhu, Tô Chi Niệm nghĩ giống như cô, tạm thời trước đừng nói cho Tống Mạnh Hoa, sợ sinh mạng bị đe dọa của ông không chịu nổi đả kích.

Tô Chi Niệm còn nói với Tống Thanh Xuân, anh đã liên hệ với cục cảnh sát, ngành tư pháp đã bắt đầu bắt tay điều tra Phương Nhu.

Cơm nước xong, Tô Chi Niệm sợ Tống Thanh Xuân nghĩ ngợi lung tung, tìm các loại đề tài nhẹ nhàng tán gẫu với Tống Thanh Xuân, vẫn luôn tán gẫu đến khi cô nhập mộng.

Ngày hôm sau, trước khi Tống Thanh Xuân xuất viện, Tô Chi Niệm lại cho cô làm một cái kiểm tra, sau nhiều lần xác định không có gì đáng ngại, mới rời khỏi bệnh viện.

Đường phố Bắc Kinh vào mười một giờ trưa, xe rất ít.

Ánh mặt trời đầu mùa xuân, đặc biệt tươi đẹp, ven đường có vài hoa nở vào mùa xuân, đã nở rộ.

Tống Thanh Xuân biết, vì đứa bé trong bụng, cô không thể nghĩ quá nhiều về chuyện của Phương Nhu, hơn nữa Tô Chi Niệm đã cam đoan với cô, anh nhất định sẽ khiến mang Phương Nhu ra trước công lý, nhưng khi xe chạy một nửa lộ trình, Tống Thanh Xuân vẫn nhịn không được mở miệng: “Anh nói, sao kẻ xấu nhất vẫn luôn ẩn núp ở bên cạnh chúng ta chứ? Hiện tại em nghĩ đến những năm qua, những chuyện mà Phương Nhu đối tốt với em, em liền sởn tóc gáy, sau lưng mát rười rượi...”

Lời Tống Thanh Xuân mới vừa nói phân nửa, liền cảm giác tay mình được một bàn tay to ấm áp nắm chặt, cô ngừng nói, cúi đầu, nhìn thấy tay Tô Chi Niệm nắm chặt tay cô.

Cô cứng đờ một lát, ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm, đúng lúc Tô Chi Niệm nghiêng đầu, cũng nhìn về phía cô: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em...”

Rõ ràng chỉ là một câu an ủi, nhưng Tô Chi Niệm chỉ vừa nói xong một phút, Tống Thanh Xuân liền tận mắt nhìn thấy một màn Tô Chi Niệm dùng sinh mệnh bảo vệ cô.

...

Sự tình phát sinh chỉ sau một giây khi câu “Anh sẽ bảo vệ em” của Tô Chi Niệm rơi xuống, lúc đó Tống Thanh Xuân bị anh nói đến đáy lòng ấm áp, vừa cong khóe môi, muốn cho anh một nụ cười, dư quang khóe mắt của cô liền nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều, nhanh chóng đụng vào chính diện xe của cô và Tô Chi Niệm...
Bình Luận (0)
Comment