Trần Trình nghe được “Tôi cũng thích anh” thì sững người tại chỗ.
Anh nhẩm tính trong lòng, từ năm lớp 10 đến hiện tại đã gần mười năm.
Trần Trình không đỡ nổi một tình yêu nồng nhiệt như vậy.
Đôi khi anh không thể hiểu nổi cái kiểu “thích anh muốn chết” của phụ nữ, nhỡ anh không thích lại thì cô sẽ chết ư?
Anh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cũng không phủ nhận mình có thiện cảm với cô, nếu như lúc bình thường thì Lâm Hàng có thể đã thành bạn gái anh rồi.
Nhưng Lâm Hàng muốn gì? Cô yêu mình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ muốn làm bạn gái sao?
Trần Trình không dám nghĩ xa hơn.
Thiện cảm là một chuyện, yêu lại là một chuyện khác.
Anh chưa từng yêu ai, dù dành rất nhiều tâm sức cho tình yêu thể xác nhưng về mặt tinh thần thì anh chưa từng yêu ai.
Bạn gái lần lượt thay đổi, người trước đi người sau vào, muôn hình vạn trạng, hoa hòe lòe loẹt, anh cũng không thiếu người yêu mình.
Lâm Hàng muốn tặng anh một người tình đặc biệt ư?
Trần Trình nhớ tới lời kịch Shakespeare đã viết, “Tôi không thích nhìn thấy những người thấp hèn làm những việc vượt quá khả năng của họ, lòng trung thành trở nên vô giá trị vì sự nỗ lực cuồng vọng”.
Lâm Hàng hèn mọn không? Cô khác hoàn toàn với những cô gái đến bên anh vì danh vọng tiền tài sản, cô chân thành, nhạy bén, mạnh dạn và thẳng thắn.
Lâm Hàng đang làm chuyện vượt quá khả năng của mình ư? Không, cô thực sự đã khiến trái tim anh loạn nhịp.
Ngay khi anh đắn đo suy xét, Lâm Hàng lại nói cô không cần câu trả lời.
Trần Trình bỗng không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không phải trả lời, hay tức giận hơn khi cô không cần câu trả lời?
Cuối cùng anh đồng ý sẽ đi dạo quanh Hương Sơn với cô hôm nay.
Hai người bước xuống cáp treo, ngóng nhìn núi non hùng vĩ, nhất thời không ai cất tiếng nói.
Lâm Hàng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Lần cuối anh đến Hương Sơn là khi nào?”
“Là khi em yêu tôi.” Trần Trình nhìn ra xa.
Nghe vậy, cô quay đầu nhìn về phía Trần Trình, sườn mặt anh tuấn của anh và bầu trời xanh thẳm như ghép thành bức họa niên kỷ.
Trần Trình cũng quay lại nhìn cô, sau đó mỉm cười dịu dàng.
Vừa nãy tỏ tình đắm say trên cáp treo, Lâm Hàng cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ vì nụ cười của anh lúc này, cô lại cảm thấy mặt nóng bừng bừng.
“Tôi rất ít khi đến Hương Sơn, cũng không có hứng thú với loại hình du lịch phong cảnh này.” Trần Trình đút tay vào túi tìm kiếm hồi lâu, “Tôi quên mang thuốc lá, em có không?”
Lâm Hàng lắc đầu: “Hôm nay bỏ thuốc một ngày được không?”
Thực ra cô có thuốc lá, lúc thay quần áo đã cố tình bỏ vào túi.
“Được.” Trần Trình đồng ý.
Họ vừa trò chuyện như những người bạn vừa thong dong đi xuống.
Trần Trình kể cô nghe rất nhiều về cuộc sống của anh ở Mỹ.
Từ anh vội đi học nên lái xe quá tốc độ bị bắt; hàng xóm tầng dưới chỉ tốn 80 đô đã có thể qua đêm với gái phong trần; cô gái Hàn Quốc hay thất tình ở tầng trên; đến chuyện lần đầu teamwork gặp ký sinh trùng, lần đầu bắt tay cá cược.
Đó là những khoảnh khắc cô đã bỏ lỡ.
6 năm quả thực quá dài, chàng trai cô yêu đã trở thành một người đàn ông, có lẽ anh sẽ không bao giờ xé bỏ thư tình của ai đó chỉ vì kiêu ngạo nữa, nhưng anh vẫn tỏa sáng rực rỡ.
“Thực ra tôi đã từng tỏ tình với anh.” Cô bất ngờ nói.
“Hả?” Trần Trình đang nghiên cứu cấu trúc của một cây cột.
Lúc ấy, những lời kìm lại vì không muốn làm hỏng bầu không khí trên cáp treo, lại vì giây phút này quá đỗi thoải mái êm đềm mà buột ra khỏi miệng.
“Hồi đó tôi rất béo. Khi đưa bức thư tình cho anh, anh bảo không muốn làm Đường Minh Hoàng, rồi xé nó đi.” Cô cố ý nói rất nhẹ nhàng, tựa như không phải chuyện gì to tát.
Vốn chỉ muốn nói cho anh nghe thôi, nếu không phải bị từ chối một cách thê thảm như vậy, chắc gì mình đã nhớ thương anh nhiều năm?
Trần Trình đột nhiên xoay người nhìn cô.
Cô cũng sửng sốt trước sự trở mặt đột ngột của anh.
“Nhiều năm như vậy, tại sao?” Anh nhìn chằm chằm Lâm Hàng.
Tại sao?
“Tiền Chung Tư viết trong ‘Vòng đời vây bủa’ rằng: Con người bận rộn quá nhiều chuyện nên không thể dồn hết toàn bộ tâm trí để nhớ nhung một người thường xuyên liên tục. Tổng cộng khoảng thời gian chúng ta nhớ nhung người thân yêu nhất của mình trong suốt cuộc đời e là chẳng nổi một tiếng đồng hồ. Còn lại chẳng qua chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nghĩ tới người đó mà thôi.”
“Nhưng tôi luôn có thể nghĩ tới anh, rất khó không nghĩ tới anh, khoảng thời gian tôi nhớ nhung anh đã vượt xa mấy lần ‘một tiếng đồng hồ’ rồi.”
“Ngần ấy năm qua, chỉ cần ‘nhớ nhung’ anh là tôi liền cảm thấy hạnh phúc.”
Trần Trình một lần nữa không nói nên lời trước sự thẳng thắn của cô.
“Chúc anh ngày nào đó có thể cảm nhận được niềm vui khi nhớ thương một người.” Lâm Hàng cười ngọt ngào.
Lời nói của cô xuyên trúng tim anh.
Hàng ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu, đương lúc anh muốn nói gì đó cho bản thân, Lâm Hàng đã nhảy nhót đi xa.
Trần Trình đứng tại chỗ, mặt trời đang dần lặn xuống, ánh nắng vàng phủ kín người anh.
Người ở đằng xa đột nhiên vẫy tay với anh: “Đi thôi!”
Anh bước nhanh về phía trước: “Em lo tôi sẽ bị nhốt ở đây làm bạn với Sùng Trinh à?”
Lâm Hàng im lặng nửa phút.
“Đấy là Cảnh Sơn,” Cô sửa lại cho đúng.
“Ờ, Cảnh Sơn thì Cảnh Sơn.” (*)
Bóng dáng của hai người chìm trong đám đông.
(*) Cảnh Sơn là một ngọn đồi nhân tạo ở thành phố Bắc Kinh. Núi này tọa lạc ở quận Tây Thành, chính bắc của Tử Cấm Thành Bắc Kinh. Ban đầu nó là một vườn của Hoàng gia. Vị vua cuối cùng của nhà Minh, Sùng Trinh đã tự vẫn tại đây bằng cách treo cổ vào năm 1644. Đoạn này Trần Trình nói đùa Hương Sơn thành Cảnh Sơn, nên mới có vụ làm bạn với Sùng Trinh.*
Mơ hồ – Vương Phi