Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 1

Edit by Kiera

"Em thật sự cho rằng tôi sẽ coi trọng em sao?"

"Đinh Đinh con xem, đồ chơi con thích nhất nè."

"Cuộc sống không phải là một cuộc kinh doanh sao? Giao dịch một lần thì đã sao?"

"Diêu Đinh, anh rất yêu em."

"Diêu Đinh, sao em có thể nhẫn tâm như thế?"

"Diêu Đinh, đời này tôi không muốn gặp lại cô nữa."

Diêu Đinh từ trong giấc mơ bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm giác hít thở không thông rốt cuộc cũng có thể tan biến, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống thấm ướt cả gối nằm, giấc mơ này vẫn luôn xuất hiện, hoặc có thể nói đây không phải là mơ, mà chính là hồi ức.

Mưa to đánh vào trên cửa sổ như là muốn xé toạc đi tấm kính, mùi mưa huyện với mùi bùn đất từ khe cửa sổ bay vào trong bao phủ cả căn phòng tối tăm, mùa đông lạnh giá lại sắp đến rồi.

Diêu Đinh cảm thấy cổ họng mình dường như sắp khô nứt hết, cô lần mò tìm cốc nước trong bóng tối, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống mới cảm thấy có thể phát ra âm thanh, nhưng vị kiềm nồng nặc trong nước vẫn khiến cô cau mày.

Đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, dòng nước từ trong vòi lạnh đến mức làm hàm răng trên dưới đều run cập cập, nhưng Diêu Đinh lại cảm thấy không sao cả, cứ như vậy mà đánh răng rửa mặt xong rồi dùng khăn lông lau khô, không hề dùng bất kỳ một sản phẩm dưỡng da nào. Cô thậm chí đến lược cũng không dùng, chảy tóc mình một cách tuỳ tiện, vừa phờ phạc lại tinh thần sa sút.

Diêu Đinh cầm lấy cây dù, mặc áo khoác dày nặng vào rồi đi ra cửa. Chiếc áo khoác này không giống như nên mặc vào bây giờ, chỉ có mùa đông cực kì lạnh mới có vẻ nhìn tương đối bình thường, nhưng cô một chút cũng không thèm để ý.

Cô thường sẽ đi ra ngoài lúc 10:30 tối, sau đó đi bộ 50 phút đến chỗ làm, bởi vì do hôm nay trời mưa nên phải ra ngoài trước 10 phút, đến nơi chắc khoảng 11:30.

Trên đường đến một bóng người cũng không có, vùng ngoại thành vốn rất vắng vẻ, hơn nữa lại có mưa to, gió lạnh không hề lưu tình thổi nước mưa tạt thẳng vào mặt, tiếng mưa đập trên dù chấn đến mức lỗ tai có chút đau đớn, nhưng cũng may trên đường vẫn chưa bị ngập, Diêu Đinh thật sự rất giỏi trong việc tìm kiếm một thứ gì đó để an ủi mình.

Chỗ cô làm là một cửa hàng tiện lợi 24h dưới chân núi Lê Dương, từ nhà cô đến núi Lê Dương chỉ có một chuyến xe buýt nhưng nó chỉ chạy vào ban ngày, đã thế bây giờ ở hai bên đường đến đèn đường cũng không có.

Nơi đây dân cư thưa thớt, ban đêm chỉ có mấy chiếc xe đi tới núi Lê Dương, nên lúc này chỉ sợ trên đường đi chỉ có mình Diêu Đinh với ma, nghĩ như vậy cô càng bước nhanh hơn.

Núi Lê Dương nằm ở phía Nam thành phố, cũng chỉ là một nơi để leo núi mà thôi, những năm nay thành phố bắt đầu khai thác các điểm thắng địa du lịch nên đã cải tạo lại ngọn núi này, giống như một nơi dừng chân ăn uống, nhưng dấu vết của nhân công hoá cũng quá mức nghiêm trọng.

Theo sự phát triển của thành phố, con người bị Internet ăn mòn nghiêm trọng, các nhà đầu tư đã chia ngọn núi làm hai, một nửa dùng để cho người dân leo núi dạo chơi ngoại thành, còn một nửa dùng làm mánh lới quảng cáo "Rời xa thế giới" để biến ngọn núi thành khu nghỉ dưỡng ba không - Không Wifi, không mất phí, không ô nhiễm, họ dùng nó để gọt rửa trái tim của những nhóm người quyền quý giàu có.

Nói không mất phí cũng chỉ là một điều hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì họ đã đuổi hết những tiểu thương, cửa hàng trên núi xuống, rồi xây dựng một khách sạn sinh thái xa hoa giá trên trời. Những dân thường leo núi chắc kiếm cả đời cũng không đủ tiền cho một đêm ở đây.

Trên núi không có cửa hàng nhỏ, cũng may là có những người leo núi xuống dưới mua chút đồ ăn đồ uống đã giúp siêu thị nơi Diêu Đinh làm tồn tại nổi, cô cũng đã làm việc ở đây được vài năm rồi.

Trước 11:30 Diêu Đinh cuối cùng cũng tới siêu thị đúng giờ, nhưng trên người đã ướt rất nhiều, chiếc quần jean màu xanh cũng trở nên sẫm màu, dính chặt vào trên đùi, cái loại cảm giác ẩm ướt này thật sự không thoải mái chút nào, ngay cả tóc mái trên trán còn nhỏ nước mưa.

Làm sao một chiếc dù nhỏ có thể chịu được mưa gió lạnh lẽo? Làm sao một người có thể chịu được hiện thực tàn khốc?

Cô đứng ở trước cửa siêu thị thu dù lại, vì để tránh làm dơ sàn nhà nên cô dùng sức lau khô đế giày trên thảm khô ráo, sau đó mới vào cửa đổi ca với Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu nhìn thấy cô đến thì gật đầu, sau đó cởi quần áo lao động ra lên lầu hai siêu thị nghỉ ngơi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.

Tiểu Nhu là cháu gái của chủ cửa hàng này, 18 tuổi không thích học đại học liền bỏ học đến đây phụ trông cửa hàng, chủ cửa hàng là một bà lão đã 60 tuổi, tính tình thoải mái, lúc ấy Diêu Đinh xin chỉ làm ca đêm, đối phương không hề có một tia do dự nào lập tức mỉm cười đồng ý.

Buổi tối tương đối ít khách nhưng chuyện phải làm vẫn rất nhiều. Ngoại trừ tiếp đón khách, thì lúc 12 giờ mỗi đêm đều sẽ có xe vận chuyển từ nhà sản xuất những thương phẩm mà siêu thị đặt tới, nhưng nhà sản xuất chỉ chuyển hàng từ xe vào cổng siêu thị thôi.

Diêu Đinh cần phải chuyển hàng hoá vào trong siêu thị rồi lại phân loại tất cả, nhân tiện cô còn phải lấy những thực phẩm đã sắp hết hạn xuống, sau đó còn có bàn tính tiền, phải dọn dẹp lại, rồi còn vô vàn việc nhỏ nhặt khác nữa.

Mỗi ngày từ 11:30 tối làm đến 6:30 sáng ngày mai, Diêu Đinh làm ở đây một thời gian dài với mức lương hàng tháng là 1.100 tệ (~4 triệu), giờ thì cô mặc quần áo lao động vào rồi sửa sang lại bàn tính tiền.

Một tháng 1100 tệ có thể làm được những gì đây?

Một con số đối với người khác mà nói có thể rất ít, nhưng với cô đã rất thoả mãn rồi.

"Anh, hiện tại mưa lớn quá, lên núi rất nguy hiểm, em xem dự báo thấy nửa tiếng nữa mới dừng, chúng ta có nên dừng lại ở chân núi đợi không?" Mạnh Thiển Niệm ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại nhìn anh trai của mình.

Tiếng mưa đập vào cửa sổ xe càng ngày càng lớn, chân núi Lê Dương cũng không có đèn đường gì, suy xét đến tính an toàn, Mạnh Phù Sinh lập tức gật đầu.

"Được rồi, để em gọi điện cho bọn họ." Mạnh Thiển Niệm vừa nói vừa mở điện thoại.

Dưới chân núi, năm sáu chiếc xe thể thao không ngừng nối tiếp nhau đỗ lại, xe Panamera phía trước chính là hai anh em Mạnh Phù Sinh và Mạnh Thiển Niệm, mấy chiếc phía sau đều là bạn bè của hai người bọn họ, vốn tính là sẽ có thể lên núi trước 12 giờ đêm nay, để dự lễ khai trương khách sạn nghỉ dưỡng vào ngày mai.

Nhưng không ngờ lại gặp mưa to và kẹt xe, từ trung tâm thành phố đến vùng dã ngoại hoang vu này đã 11:40 rồi, hiện tại mưa còn chưa có dấu hiệu dừng lại, nên bọn họ chỉ có thể đợi ở chân núi trước.

Khi xe ngừng lại, một nhóm người liền tán gẫu trong nhóm Wechat.

"Nơi này thật sự rời xa thế giới nha, dưới chân núi cũng không có chỗ ở."

"Nói không chừng trời mưa xong còn có thể nghe thấy tiếng ếch xanh kêu."

"Liên quan gì đến ếch xanh?"

" Thiên nhiên không ô nghiễm, động vật sinh thái đấy."

"Mình đi vào trong não cậu rồi đấy."

"Vừa nói đến ếch xanh mình lại đói bụng, cả đêm còn bị mắc kẹt trên đường."

"Cậu đây là cái loại mạch não gì thế?"

"Nói đến đây mình cũng đói rồi, ngồi trên chiếc xe thể thao trăm vạn nhưng số mình thật khổ."

"Ew ~ cách khoe xe mới của cậu thật sự quá low."

Mạnh Thiển Niệm lướt tin nhắn trên Wechat, sau đó nhìn thấy biển hiệu của một siêu thị từ xa kia đang sáng lên, liền nói trong nhóm Wechat: "Phía trước có cửa hàng tiện lợi, nếu không đi mua chút đồ ăn với nước đi, dù sao cũng phải đợi mưa tạnh."

"Được đây! Đã lâu rồi mình không ăn đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi."

"Ha ha, mình cũng 800 năm rồi không đi qua."

"Mình cũng đi mình cũng đi, trải nghiệm cuộc sống."

"Anh hai, mọi người đều rất đói rồi, bọn họ tính sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua chút đồ, anh đi không?" Mạnh Thiển Niệm hỏi.

Mạnh Phù Sinh dựa vào ghế dựa, nhắm hai mắt lắc đầu, đường nét cứng rắn làm cho cả người dường như cành lạnh lùng hơn.

"Thế em đi đây." Mạnh Thiển Niệm nói xong liền chuẩn bị mở cửa xuống xe.

"Đi thôi, cùng đi." Mạnh Phù Sinh đột nhiên thay đổi chủ ý, nghĩ xuống xe ít nhất cũng có thể hít thở không khí trong lành.

Mùi mưa luôn cho người ta ám chỉ rằng mọi thứ đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Một nhóm người cứ như vậy xuống xe chạy vội đến phía cửa hàng tiện lợi.

Diêu Đinh đang đưa lưng về phía cửa tiệm sửa sang lại đồ ăn vặt tán loạn trên kệ, thì nghe được có người đẩy cửa, tiếng chuông rung lên khiên cô phản xạ có điều kiện nói: "Xin chào quý khách."

Quay đầu lại thấy được vài người đang nói tiếp đẩy cửa đi vào, sau khi Diêu Đinh bước nhanh đến quầy thu ngân thì đứng đó.

Đoàn người đại khái có hơn mười người, cười nói nhanh chóng vào cửa, không thèm để ý một chút đến nước mưa ướt nhẹp rơi xuống, sàn gạch màu trắng bắt đầu xuất hiện những nước bùn màu đen.

Diêu Đinh cảm thấy đêm nay chỉ sợ phải lau vài lần mới được, cứ như vậy cúi đầu tự hỏi, cũng không có định nhìn khách hàng.

Những khách hàng vừa mới bước vào đã bắt đầu lớn tiếng nói chuyện với nhau, từ trong giọng nói bọn họ như là phát hiện được thế giới mới, giọng điệu hưng phấn lại châm chọc, vui vẻ lại khinh thường.

"Các cửa hàng tiện lợi hoá ra là như thế này à, mình từ lúc sinh ra chưa bao giờ đến những nơi như thế này đâu." Một giọng nói nũng nịu tràn ngập sự tò mò truyền đến.

"Mấy thứ này cũng quá rẻ đi? Ăn được không đấy?"

"Có mắc cũng vậy, mình lại không có cảm giác chung sống nổi."

Một tiếng chuông cuối cùng vang lên, Diêu Đinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

"Sao không đi vào?"

Mạnh Phù Sinh dừng lại, bởi vì em gái trước mặt đột nhiên ngơ ngẩn bất động, anh nhìn theo ánh mắt của con bé.

Có người nói, cửu biệt gặp lại là kinh hỉ[1], nhưng vào thời khắc đó, Mạnh Phù Sinh chỉ cảm thấy chen chúc.

[1]: Ngạc nhiên và vui vẻ

Là cảm xúc chen chúc.

Không thể tưởng tượng, không thể tin được, kinh ngạc, phẫn nộ, đau đớn, tuyệt vọng, thậm chí là niềm vui khi mất đi mà tìm lại được, đủ loại cảm xúc đột nhiên mạnh mẽ tràn vào bộ não chỉ trong một giây, tất cả cảm xúc chảy trong từng mạch máu, cùng với máu lưu động cực nhanh đến mỗi một góc trong cơ thể.

Chen chúc như vậy làm người ta cảm thấy nóng bỏng.

Tất cả hận thù và đau khổ thậm chí còn chưa kịp khởi động trong thân thể, những cảnh tượng gặp lại nhau hiện lên trong đầu vô số lần, thậm chí còn luyện qua hàng ngàn câu hỏi, nhưng tại sao bây giờ đến một chữ cũng không nói nên lời?

Nhưng trên mặt Diêu Đinh lại không có một tia thay đổi, chỉ một ánh mắt này, chỉ liếc mắt một cái, giống như là đối với những khách hàng bình thường, cô dễ như trở bàn tay quay đầu lại, nỗ lực quay lại trạng thái ban đầu, nhìn về phía khách hàng đang lựa đồ phía trước.

Người con gái trước mắt Mạnh Phù Sinh giờ đây đã không còn phải là bộ dáng tươi sáng đầy sức sống như trong trí nhớ nữa, cô rũ mi xuống, không có một chút sức sống, màu tóc giống như là bị suy dinh dưỡng mà có chút vàng, sắc mặt trắng bệch, làn da khô nứt, thân thể gầy yếu đến mức không thể gầy hơn, chiếc áo lông màu đen trên người nhìn qua có vẻ đã mặc rất nhiều năm, bên ngoài là bộ đồng phục của cửa hàng.

Diêu Đinh, sao em có thể dám sống như vậy?

Em làm sao dám xuất hiện như vậy trước mặt tôi?

"Này, phục vụ, hộp cơm này hâm nóng làm sao, tôi trước giờ chưa từng dùng lò vi sóng." Giọng nữ nũng nịu lại truyền đến.

"Ở đây không phải gọi là phục vụ sao?" Chàng trai bên cạnh nói.

"Vậy gọi là gì?"

Diêu Đinh sau khi nghe được, lập tức từ quầy thu ngân đi ra, bước lại gần đến nữ sinh kia đi nói: "Để tôi giúp quý khách."

Cô lưu loát mở lò vi ba ra, xé một lỗ nhỏ trên hộp bento rồi bỏ vào, sau đó bấm thời gian rồi nói: "Chờ 5 phút, tôi giúp quý khách lấy ra."

Lúc này nữ sinh nũng nịu mới nhiền về phía Diêu Đinh, cô ta có chút kinh ngạc, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này không phải nên thuộc về một người phục vụ, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như ma cà rồng.

Nhưng mà cô ta rất nhanh cảm thấy an tâm, bởi vì cô ta nhìn thấy làn da khô ráp của Diêu Đinh, quần áo cũ, còn có sự mỏi mệt không nói hết trong ánh mắt cô.

"Phục vụ, trà sữa này pha như thế nào vậy?" Lại có thêm một nữ sinh nói.

"Còn nữa, có thể giúp tôi vặn ra không?" Một lọ đồ uống lại đẩy tới đây.

"Ê, còn cái này."

Trong tiệm người người đều bắt đầu chỉ huy Diêu Đinh làm một ít việc gì đó.

"Con mẹ nó bản thân đều không có tay hết sao?" Mạnh Phù Sinh đột nhiên mắng một câu, âm thanh nghe tới lộ ra sự không kiềm chế hiếm thấy, toàn bộ cửa hàng trong nháy mắt đều trở nên yên lặng.

Tất cả mọi người trộm liếc nhìn Mạnh Phù Sinh, anh đứng ở cửa, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm người phục vụ trước mặt bọn họ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Làm mọi người ai ai cũng không dám phát ra bất kì một tiếng động nào.

Tích tắc, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh của đồng hồ, tiếng lò vi sóng hâm nóng, tiếng mưa rơi, tiếng hít thở.

Diêu Đinh bất giác thở dài, tiếp nhận trà sữa trong tay của nữ sinh kia, nhẹ nhàng nói: "Tôi giúp quý khách làm."

Xoay người đi tới mà máy đun nước, mở ly trà sữa ra, bỏ bột trà sữa vào, nước ấm bắt đầu chảy vào trong ly, hơi nước toả ra, cô nhanh chóng rót đầy nước ấm cho đối phương.

Lò vi ba vang lên hai tiếng tít tít, Diêu Đinh mang bao tay vào, cầm lấy hộp bento từ trong lò vi sóng ra: "Giúp quý khách để trên bàn sao?"

"A.. Được." Nữ sinh nũng nịu nhìn sắc mặt của Mạnh Phù Sinh, căng da đầu gật đầu.

Diêu Đinh sau khi đặt xong thì trở về quầy thu ngân, siêu thị vẫn yêu ắng đến lạ.

"Diêu Đinh, đã lâu không gặp." Mạnh Thiển Niệm đi về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Diêu Đinh, cười lạnh nói.

Do vậy nên mọi người lại bắt đầu làm bộ lựa đồ, nhưng thật ra đều dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

Diêu Đinh dường như cảm thấy lời chào này quá mức cũ kỹ, nên cũng không ý định đáp lại.

Mà phản ứng như vậy lại như là chọc giận đối phương.

"Làm sao? Diêu đại tiểu thư định trải nghiệm cuộc sống, tới chỗ này mở cửa hàng sao? Việc kinh doanh này có đủ tốt để cung cấp cuộc sống xa hoa của mẹ con cô không?" Giọng điệu Mạnh Thiển Niệm tràn ngập châm chọc.

"Tôi làm việc ở đây." Diêu Đinh vô cảm nói một cách bình tĩnh.

Đây cũng không phải cửa hàng của cô, cô chỉ là một người làm công mà thôi. . truyện đam mỹ

"Làm việc?" Mạnh Thiển Niệm cảm thấy kinh ngạc nhưng lại cảm thấy bản thân đang bị đùa bỡn: "Cô nói cô làm việc sao?"

Diêu Đinh không biết khi nào bọn họ mới mua xong đồ rồi tính tiền, trong lòng chỉ hy vọng bọn họ có thể rời đi càng sớm càng tốt.

"Cô còn cần gì không?" Diêu Đinh rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía cô nàng.

"Diêu Đinh, cô con mẹ nó đừng có giả vờ nữa, có phải hiện tại cô không sống nổi nữa nên cố tình làm ra vẻ như vậy trước mặt anh tôi đúng không? Hy vọng anh tôi có thể thông cảm cho cô sao?" Mạnh Thiển Niệm lớn tiếng nói: "Cô si tâm vọng tưởng rồi, lúc cô không ở đây anh tôi sống rất tốt! Anh tôi còn có một vị hôn thê!"

Nói xong còn vung tay ra đẩy ngã toàn bộ kệ đựng kẹo cao su xuống mặt đất.

Mọi người xung quanh nhất thời trở nên cảnh giác, nhưng cũng không dám tự tiện lộn xộn, ở trong lòng bọn họ đều nghĩ chẳng lẽ cô gái này là bạn gái cũ mà Mạnh Phù Sinh tìm bấy lâu nay sao? Không phải chứ, một người phục vụ sao?

Nhưng Diêu Đinh vẫn như vậy, vẻ mặt không có bất kì dao động nào, giống như là một người đứng xem, chỉ là lông mi khẽ run.

"DM cô nói chuyện đi!" Cảm xúc Mạnh Thiển Niệm có chút kích động.

"Thiển Niệm! Ai dạy em ăn nói như vậy!" Giọng nói của Mạnh Phù Sinh tức giận.

Đi lên phía trước kéo Mạnh Thiển Niệm đi, móc bóp da ra, ném lên bàn một đống tiền, còn có một số rơi vãi trên mặt đất, không thể có bất kỳ một sự tôn trọng nào, nhưng trong miệng lại nói: "Ngại quá vị tiểu thư này, tính luôn bạn của tôi, như vậy là đủ rồi chứ."

Nói xong liền lôi kéo Mạnh Thiển Niệm đi ra khỏi cửa, toàn bộ quá trình không thèm liếc mắt nhìn Diêu Đinh, bóng dáng vô tình mà tàn nhẫn.

Nhóm người đi cùng lập tức đi theo ra cửa, nhưng trước khi ra khỏi còn quay lại nhìn Diêu Đinh vài lần, đánh giá toàn thân trên dưới của cô.

Cửa hàng lại lần nữa khôi phục sự an tĩnh, Diêu Đinh cúi đầu nhìn đống hỗn độn trên sàn nhà, còn có dấu chân dẫm màu đen, cuối cùng cảm thấy ngực có chút phát đau.

Cô nỗ lực hít sâu một hơi, rồi lại khắc chế thở ra, xoay chuyển đồng tử ướt át, đôi mắt đỏ bừng, nói ở trong lòng, không sao đâu Diêu Đinh.

Lúc vừa đau khổ vừa khổ sở không phải đều chịu đựng được sao? Sớm đã thành thói quen không phải sao? Cái này có là gì đâu?

Không đáng nhắc tới.

________

[3552 từ]

__________

Chỉ còn vài tiếng nữa thôi là qua năm mới rồi, tui hy vọng câu chuyện nhẹ nhàng này có thể làm một động lực nho nhỏ giúp mọi người thực hiện được nhiều nguyện vọng hơn trong năm 2021 này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, đừng quên vote cho tui nhó. ️

Năm mới vui vẻ
Bình Luận (0)
Comment