Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Chương 21

Edit by Kiera

Diêu Đinh mang theo một số đồ cần thiết, rồi để lại một mảnh giấy ở nhà và nhắn tin với chủ nhiệm lớp nói là cô bị ốm cần xin nghỉ, cô biết chủ nhiệm lớp sẽ không cho phép cô nghỉ dễ dàng như vậy nhưng cô vẫn bất chấp không quan tâm mà tắt nguồn điện thoại.

Thuê xe đi Dương Thành mất hơn 4 tiếng, nhanh hơn nhiều so với đi xe buýt, giữa hai thành phố thường có rất nhiều người lui tới, rất nhiều người sống ở Tỉnh Hoà nhưng làm việc ở Dương Thành và ngược lại, vì thế những tài xế lái các loại xe thương mại và xe thể thao thường tập trung lại một nơi để làm việc.

Sau khi lên xe, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh ngồi ở hàng ghế giữa, trong xe ấm áp lại rộng rãi thoải mái, hai người ngồi đó chờ.

"Đã đủ 160 người đi Dương Thành chưa vậy?" Tài xế vừa lau kính xe vừa hét to, trong xe còn 7 ghế ngồi nữa, đủ người mới đi được.

Diêu Đinh ngồi bên cửa sổ, đối diện bên đường có một tiệm nhỏ bán đồ ăn sáng, khói trong lồng hấp bốc lên nghi ngúc, vì chủ nhật không phải giờ làm việc nên trên đường có rất ít người.

Mạnh Phù Sinh nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ, nói với Diêu Đinh: "Lúc đến chắc gần 1 giờ, chúng ta sẽ đi ăn trước nhé."

Diêu Đinh gật đầu, cô không có gì phải lo lắng, Mạnh Phù Sinh sẽ thu xếp tất cả mọi thứ, cô chỉ cần đi theo anh là được rồi.

"Buổi biểu diễn buổi tối mới bắt đầu, chúng ta cơm nước xong rồi đi dạo trước được không?" Diêu Đinh vừa hỏi vừa tháo rối tai nghe, chả hiểu sao lại càng tháo càng rối.

"Được chứ." Mạnh Phù Sinh cầm lấy tai nghe trong tay cô, ngón tay thon dài cầm dây vòng vài cái đã tháo được.

Trên xe cũng đã ngồi đủ người, tài xế nói mấy câu rồi bắt đầu khởi hành, những dì phía sau đang trò chuyện về công việc nhà, còn những chú phía trước thì nói về kinh tế năm nay phát triển, ngược lại Diêu Đinh lại không muốn nghe nhạc nữa, cô chỉ muốn khắc ghi hết mọi thứ xung quanh vào trong lòng.

Sau 20 phút lái xe cuối cùng cũng ra khỏi thành phố Tỉnh Hoà, xe đi trên đường cao tốc nên tốc độ xe ngày càng nhanh hơn, làm cho những cái cây mùa thu trơi trụi cách nhau vài mét đều biến thành những sợi tơ màu đen, thi thoảng tốc độ xe giảm là xe hơi xóc, tiếng ầm ầm vang lên bên tai, Diêu Đinh hơi dựa vào vai Mạnh Phù Sinh, như thể đang có một quả mơ chua trong tim.

Vị chua như thế nào cô không quá quan tâm, cô chỉ biết dư vị của nó là ngọt, một chút vị ngọt này cũng đủ lấn át hết tất cả vị chua.

Người trên xe đều bắt đầu ngủ gật, cô và Mạnh Phù Sinh cũng không nói chuyện phiếm nữa, chỉ một lát sau cô đã thấy được lối vào thành phố ghi "Chào mừng đến với Dương Thành" nhưng cô vẫn cảm thấy có chút say xe.

Tài xế nhắc nhở: "Các vị dậy đi, chúng ta sắp đến trung tâm thành phố rồi." Cái dì mặc áo khoác vào, còn cái chú lấy tiền ra trả tiền vé, trên xe bắt đầu hoạt động trở lại.

Sau khi xuống xe, Diêu Đinh hít thở sâu vài cái, bầu trời ở Dương Thành vô cùng trong xanh, nắng ấm ngày thu chiếu trên những lá vàng, không khí cũng rất tốt, Diêu Đinh quay đầu lại mỉm cười nhìn về phía Mạnh Phù Sinh.

Áo khoác màu đen của anh hơi rộng, khoá kéo mở ra để lộ chiếc áo lông trắng bên trong, anh vươn tay bóp bóp vai để giảm bớt sự mệt mỏi vì ngồi xe một lúc lâu, Mạnh Phù Sinh duỗi tay ôm lấy Diêu Đinh, cười nói: "Đi thôi, anh trai dẫn em đi ăn."

Âm thanh sang sảng mà tuỳ ý, làm cho tâm trạng của Diêu Đinh thoải mái như đang đi nghỉ mát, ở trong lòng ngực anh cũng bật cười ra tiếng, ánh mắt trời có chút chói mắt, cô làm bộ hờn dỗi nói: "Anh Mạnh à, anh có thể dẫn em đi ăn đồ ăn vặt không ạ?"

Hiện tại cô rất muốn ăn một chút đồ ăn nhanh và uống một ly Coca lạnh thật lớn, toàn là đồ ăn không tốt cho sức khoẻ.

Mạnh Phù Sinh thường xuyên tới Dương Thành, khá quen thuộc với đường xá ở đây, hai người cũng không mang nhiều hành lý, anh chỉ xách hai cái ba lô đi về phía trước, trông không khác gì với người ở thành phố này: "Đừng ăn mấy thứ đó, nuôi không lớn được."

"Nuôi không lớn cái gì?" Diêu Đinh ngẩng đầu lên nhìn về phía góc mặt ngược sáng của anh.

Mạnh Phù Sinh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cười như không cười nói: "Em không nhỏ, không hiểu đâu."

"Cái gì chứ, em mặc kệ, bây giờ em chỉ muốn ăn đồ ăn không lành mạnh thôi." Diêu Đinh nói đúng lý hợp tình: "Thời tiết tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ qua ánh nắng đẹp như vậy đúng không, thức ăn nhanh có thể đóng gói đi công viên ăn mà."

"Cuối cùng miệng đầy bụi, bụng đầy gió à?"

Diêu Đinh dùng tay chọc eo anh một cái, rồi trừng mắt nhìn anh: "Anh chỉ cần nói có đi hay không thôi."

"Được được được, em muốn gì cũng được." Mạnh Phù Sinh mặc cô hồ nháo.

Sau khi Mạnh Phù Sinh đi mua đồ ăn xong, hai người liền đi tới một công viên gần đó, ngồi trên ghế dài của công viên phơi nắng, Diêu Đinh cầm lấy ly Coca lớn uống không ngừng, cách đó không xa có các cụ đang chơi cờ, còn có cặp vợ chồng đang đẩy xe nôi đi dạo, cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân đang ở một thành phố xa lạ nhưng lại không hề có một chút cảm giác xa lạ nào.

Mạnh Phù Sinh không thích ăn những thứ này, anh chỉ tuỳ tiện ăn hai miếng uống miếng nước rồi hút thuốc, anh ngồi dang rộng hai chân, khom người đè khuỷ tay lên đầu gối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thật đúng là giống như những gì Mạnh Phù Sinh nói, thời tiết tuy tốt nhưng chỉ ăn vài miếng thôi đã cảm thấy có gió lạnh, mà cô vốn cũng không có cảm giác ngon miệng gì, vì vậy cô đặt xuống hỏi anh: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Mạnh Phù Sinh ngả người về sau, tay đặt lên lưng ghế sau lưng cô, nhìn về phía xa xăm nói: "Nghĩ xem lúc anh bảy tám chục tuổi sẽ ra sao."

"Để em nghĩ dùm anh cho." Diêu Đinh hơi hơi híp mắt: "Chắc là lúc đó anh sẽ đang chống gậy, nhưng vẫn mở bộ những bài toán khó nhất thế giới của mình ra và rong chơi trong đại dương toán học."

Mạnh Phù Sinh ghé mắt nhìn cô đang nghiêm túc nói hưu nói vượn, bả vai hơi trùng xuống, khoé miệng cười một tiếng: "Em thiếu đánh à."

"Ha ha ha." Diêu Đinh tiếp tục chọc anh: "Sau đó anh sẽ tiếp tục cô đơn giải toán cho đến khi 90 tuổi."

"Không thể đâu." Mạnh Phù Sinh không nhanh không chậm nói: "Ai muốn cô đơn làm chuyện nhàm chám đó chứ, chờ đến khi bảy tám chục tuổi em cũng phải ở trước mặt anh, chúng ta phải cùng nhau làm chuyện nhàm chán này."

"Có thể sống lâu như vậy sao?"

"Trước kia đối với anh sống lâu hay không cũng không quan trọng." Mạnh Phù Sinh nhàn nhạt nói: "Nói thật, trước khi gặp em anh cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán, anh chỉ nghĩ sống đến bốn năm chục tuổi là quá đủ rồi, cho dù sống thêm nữa cũng chả có gì thú vị."

Mạnh Phù Sinh bỏ tay vào túi vuốt ve hộp thuốc lá: "Nhưng mà con người chỉ cần nếm được một chút ngon ngọt là sẽ rất tham lam."

"Anh, ham sống."

Diêu Đinh quay đầu lại, trong giọng nói của Mạnh Phù Sinh không hề nặng nề một chút nào, ngược lại rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ trịnh trọng: "Hiện tại anh cực kỳ ham sống, anh cảm thấy một đời người chỉ sống được 100 tuổi là quá ngắn, yêu một người cả đời không chỗ nào là đủ."

Mạnh Phù Sinh vén mái tóc dài của cô bị gió thổi bay trên má ra sau tai, như là nhìn thế nào cũng nhìn cô không đủ, anh có chút bất lực hỏi: "Em nói xem làm sao bây giờ?"

Anh muốn chiếm lấy cô cả cuộc đời này, mà cả đời này lại quá ngắn.

Diêu Đinh rất hiểu Mạnh Phù Sinh, anh trầm mặc ẩn nhẫn nhưng cũng rất thực tế, luôn làm nhiều hơn nói, cô biết Mạnh Phù Sinh không chỉ đơn giản là nói cho bản thân cô biết anh yêu cô, điều mà Mạnh Phù Sinh muốn nói với cô hơn đó là, cô phải sống thật tốt, sống thật lâu.

"Nếu có kiếp sau, anh cũng phải đến tìm em đấy nhá." Diêu Đinh khẽ cười.

"Vậy được, em nhớ để lại cho anh một cửa."

"Nếu không làm chị em hay anh em cũng được."

"Đinh Đinh, pháp luật quy định không được phép loạn luân, cùng lắm nếu em muốn thì không có gì anh không làm được."

"Anh cút đi.." Diêu Đinh đỏ mặt mắng anh.

Mây cuộn mây tan, nói là muốn đi dạo, nhưng cả hai đều lười đứng dậy, thời gian yên tĩnh trôi qua, cứ như vậy mà mất dần đi cảm giác tội lỗi, không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy. Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, hai người bắt taxi đi đến quán bar "Ảo ảnh".

A Ninh là một nữ ca sĩ khá nổi tiếng, buổi hoà nhạc được tổ chức ở quán bar vô cùng lớn này, có thể chứa tới 300 người, lúc nghe ca nhạc còn có thể uống chút rượu, khá tốt.

"Có phải anh phải mua vé chợ đen không? Sẽ có vé sao? " Bọn họ xuống xe đi vào trong phố buôn bán.

"Sẽ có mà." Mặc kệ buổi biểu diễn nhỏ lớn đến đâu đều sẽ có những người bán vé chợ đen để kiếm lợi, huống chi buổi biểu diễn này cũng không nhỏ, phố buôn bán có rất nhiều người, Mạnh Phù Sinh bảo vệ cô để khỏi bị đè ép.

Quyết định hấp tấp, cũng không có cách, mới vừa bước vào quả thực có người bán vé chợ đen, vừa thấy hai người bọn họ thì cố ý chặn lại hỏi: "Các bạn có đi xem buổi biểu diễn không? Đêm này là A Ninh, chắc chắn rất đáng xem đấy! Có hai loại vé, vé hàng ghế đầu và vé hàng ghế sau, hai người muốn mua vé không?"

"Vé bao nhiêu tiền?" Diêu Đinh hỏi.

"Hàng ghế đầu rộng rãi hai người một bàn 1100 tệ, hàng sau hơn 600." Người bán vé chợ đen thấy hai người không giống dân địa phương nên lập tức mở miệng.

"Quá đắt rồi đó, tôi thấy giá vé hàng ghế đầu chỉ bán có 600 tệ thôi." Diêu Đinh nhăn mày, cô không quan tâm đến tiền bạc lắm, nhưng với loại tăng gấp đôi này, cô một chút cũng không muốn mua.

Mạnh Phù Sinh cũng không muốn cô phải tốn tâm tư phí miệng lưỡi vì loại chuyện này, nên nói mình hơi khát nước bảo cô sang đối điện mua một chai nước, chờ khi Diêu Đinh vừa đi, Mạnh Phù Sinh móc tiền ra nói với người bán vé chợ đen: "Kiếm tiền phải cũng chú ý đến chừng mực, hai ghế hàng đầu 1500 có được không? Sớm bán xong sớm bớt lo, đừng để cuối cùng không bán được vé nào, mất nhiều hơn được."

Diêu Đinh còn đang nghĩ xem nên mua chai nào thì Mạnh Phù Sinh đã tới tìm cô: "Đi thôi Diêu tiểu thư, có quán bar nào có thể tự mang nước riêng vào à?"

Diêu Đinh quả thực quên mất chuyện này, khi nhìn thấy tấm vé trên tay anh cô mới phản ứng: "Đừng nói anh mua vé 1100 nha?"

"Không có."

"Vậy anh mua bao nhiêu tiền?"

"Mua giá gốc."

"Thiệt hay giả vậy, anh ta chịu bán cho anh sao?"

"Thật mà, anh nói với anh ta, nếu không bán cho tôi, tôi sẽ nhờ chú cảnh sát đến giúp."

"Anh thiếu đánh à!" Diêu Đinh bật cười đánh anh một cái.

Đi đến cửa quán bar thấy bán những cây gậy phát sáng nhiều màu sắc, Mạnh Phù Sinh dừng lại cầm lấy một cái cài tai mèo: "Em muốn đeo không?"

Diêu Đinh cầm lấy: "Ở đây còn có công tắc mở đèn này." Nói xong cô liền bấm vào, hai tai mèo màu đen lập tức sáng lên, nhấp nháy ánh đèn.

Cài nó lên tóc, chỉnh chỉnh, rồi muốn tìm một cái gương, hỏi Mạnh Phù Sinh: "Đẹp chứ?"

Ánh mắt sâu xa của Mạnh Phù Sinh nhìn cô thật lâu, rồi duỗi tay kéo sợi dây buộc tóc đang buộc trên tóc cô ra, mái tóc dài đen mướt như mực của cô tức khắc xoã ra, cùng với chiếc cái tai mèo trên đầu lấp lánh toả sáng trong màn đêm, tầm mắt ai kia nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của cô, cong môi cười nhạt: "Vừa quyến rũ vừa ngây thơ."

Mặc kệ nói thế nào, Diêu Đinh cũng rất vui khi nghe lời đánh giá này, hai người than toán rồi đi vào quán bar tìm chỗ ngồi: "Khu A 17 và 18."

Lúc vào vẫn còn chưa tới giờ, hàng ghế đầu của buổi biểu diễn này là loại ghế đẩu cao, giữa hai người còn có một cái bàn nhỏ.

"Em uống rượu không?" Mạnh Phù Sinh hỏi.

"Uống chứ." Diêu Đinh liếm môi, cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc vái dài màu trắng, tay đặt lên bàn.

Mạnh Phù Sinh cười nhẹ một tiếng, anh còn nghĩ cách xem làm thế nào để dạy hư cô, bây giờ hình như không cần rồi, anh gọi hai ly Whiskey Sour không quá nặng.

Viên đá trong ly lúc ẩn lúc hiện, Diêu Đinh muốn một ngụm, vị chua nhẹ không quá nồng: "Thứ này uống không say được."

"Độ cồn không mạnh lắm." Thật ra Mạnh Phù Sinh cũng không uống nhiều, chỉ có khi mà ăn với ông chủ mới uống. . Truyện Trinh Thám

Khoảng khắc sôi động nhất của đêm nhạc là khi mà toàn bộ đèn đều tắt, khán giả yên tĩnh, nghe tiếng đếm ngược về số 0, ánh đèn lập tức tập trung vào trung tâm sân khấu, bắt đầu từ giờ phút này tiếng rèo ho không ngừng vang lên hết đợt này tới đợt khác, toàn bộ màn đêm bắt đầu thay đổi.

Những bài hát của A Ninh rất trầm lắng, ngoại trừ tiếng reo hò mở màn, thời gian còn lại cứ lẳng lặng nghe cô ấy hát là được, cô ấy không giống như các ca sĩ khác tương tác với người hâm mộ.

Tâm trạng của Diêu Đinh bây giờ đang cảm thấy hơi không chân thật còn có chút hưng phấn, cô nhìn chằm chằm vào A Ninh đang nghiêm túc vừa đàn vừa chậm rãi hát trên sân khấu, cho tới nay bản thân chỉ có thể nghe được giọng hát cô ấy từ tai nghe, không ngờ còn có thể nghe được trực tiếp, loại cảm giác này thật kỳ diệu mà đặc biệt.

Bầu không khí trong quán bar rất tốt, bạn có thể nghe thấy tiếng ai đó đang thì thầm nói về cuộc sống, mà giọng hát tất nhiên cũng sẽ không chuẩn như được ghi trong phòng thu, nhưng chỉ giọng hát không chuẩn như vậy lại làm người ta cảm thấy cảm động.

"Tiếp theo, tôi muốn mang đến cho các bạn một bái hát mới do tôi viết." Giọng trầm ấm của A Ninh phát ra từ micro: "Bài hát này tên là《 Đồng lõa 》."

A Ninh chỉnh lại tư thế ngồi, rồi chỉnh lại micro, khoảng lặng không có tiếng động làm sự chú ý của mọi người đều tập trung vào sân khấu, chờ đợi khúc nhạc dạo của bài hát.

Thời khắc khúc dạo nhạc vang lên, Diêu Đinh rùng mình một cái, tay đặt ly rượu lên bàn của Mạnh Phù Sinh cũng khựng lại, nhìn về phía sân khấu, rượu chậm rãi đi xuống cổ họng.

Ngay từ khúc dạo nhạc, ca khúc này lại mạnh mẽ đến không ngờ, hoàn toàn khác với phong cách của ca khúc A Ninh vừa hát, ánh đèn toả sáng, giọng hát trầm ấm truyền đến:

"Em trông thế nào trong tấm gương vỡ đó

Rỉ sét loang lổ hay sắp thối rữa

Em lung lay thế nào dưới ánh đèn đường đó

Vết thương đầy người ngã xuống phía trước

Rõ ràng nơi chốn hoang đường / tại sao vẫn còn cậy mạnh

Chung quanh trống không / lại bị lạc hướng

Em không phải đồng lõa

Em không muốn đầu hàng với thế giới này

Anh cũng đừng làm đồng lõa

Anh đừng nhẫn tâm chôn vùi em được không

Nếu em dám không trốn

Đường hầm truyền đến ánh sáng nhạt

Anh sẽ đang đợi em sao?" [1]

[1]: Bài hát này tác giả tự sáng tác.

Không biết như thế nào, rượu lại vô cớ trở nên nóng bỏng, đôi mắt ướt át của Diêu Đinh đang nhìn về phía sân khấu, trong khi đó Mạnh Phù Sinh nhìn về phía cô.

"Nếu anh dám không trốn, đường hầm truyền đến ánh sáng nhạt, sẽ có em đang đợi anh sao?"

Diêu Đinh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau giữa không trung, thâm trầm mà nóng bỏng.

______

Bài này là tác giả tự viết, tác giả muốn bày tỏ rằng hy vọng mỗi người chúng ta sẽ không trở thành kẽ đồng loã với nỗi đau khổ, cũng hy vọng rằng khi chúng ta vượt qua bóng tối đó, sẽ có người chờ đợi chúng ta trong ánh sáng mờ nhạt của đường hầm phía trước

______

[3202 từ]
Bình Luận (0)
Comment