Chương 127: Ba ba không cần Thiến Thiến nữa rồi sao
Chương 127: Ba ba không cần Thiến Thiến nữa rồi saoChương 127: Ba ba không cần Thiến Thiến nữa rồi sao
Đại khái là một quảng cáo sữa, nhưng coi trọng cảm giác ống kính và biểu hiện của trẻ hơn.
Nhiều đứa trẻ là như vậy, trông ngây thơ và dễ thương, giống như Thiến Thiến, dọc đường đi nói những câu xúc động khiến người khác phải kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng khi đứng trước ống kính thì đều trở nên im lặng.
Những bé đó cười cũng gượng gạo, có những lời thoại thì cũng không nói ra được, cứ lắp ba lắp bắp, không thể nói được đầy đủ cả câu, làm sao có thể trông mong các bé đó học thuộc lời thoại của mình?
Trân Quả nhìn Thiến Thiến ngây thơ hồn nhiên, trong lòng thầm nói.
Hy vọng đây sẽ là bé cuối cùng!
Nếu không đoàn làm phim không thể kéo dài lâu được nữa, giá căn nhà kính này thật sự quá đắt!
Lâm Phong đi theo Trân Quả vào một gian phòng trong nhà kính.
Đây là địa điểm quay phim của đoàn làm phim của Trần Quả.
Trong đoàn phim lúc này đã có nhiều diễn viên nhí đang thử vai, có bé khóc oa oa, có bé không hợp tác, tức giận trốn trong góc vẽ vòng tròn.
"Người phụ trách, tôi dẫn người tới rồi, đây chính là Lâm Thiến Thiến, còn đây là ba của cô bé, Lâm Phong." Trân Quả mỉm cười giới thiệu.
Người phụ trách một tay cầm loa, một tay cầm kịch bản tựa như sắp bị lật rách, ném qua cho Lâm Phong: "Anh tự xem kịch bản này đi, sau đó giảng cho con gái anh hiểu, mười phút sau thử vai, biết không?"
Lâm Phong đã chuẩn bị tinh thần cho quá trình công thức hóa thế này.
Dù sao thì tuổi của Lâm Thiến Thiến cũng nhỏ như vậy, cô bé muốn đến thử cũng không có quan hệ gì, xem như là tăng thêm kinh nghiệm sống cho con bé.
Anh nói cảm ơn, sau đó cầm lấy xấp kịch bản, xoay người đi vào trong góc.
Lâm Phong mở kịch bản, ngồi xổm xuống, kéo Thiến Thiến ngồi trên băng ghế nhỏ.
Lâm Thiến Thiến tò mò hỏi: "Ba ba, đây là cái gì vậy? Thiến Thiến không hiểu."
Cô bé hiện tại hàng ngày ở trường mẫu giáo chỉ chơi trò chơi thôi! Nhận biết chữ gì đó quả thật là làm khó bé rồi.
Lâm Phong mỉm cười, ôm Thiến Thiến vào lòng, chỉ vào kịch bản nói với cô bé: "Cái này gọi là kịch bản, là quyển truyện cổ tích mà Thiến Thiến đọc đấy, biết không? Mỗi tối ba ba đều đọc cho Thiến Thiến nghe, con nhớ không?"
Lâm Thiến Thiến gật đầu: "Giống như câu chuyện bảy chú lùn đúng không ạ?"
Lâm Phong xoa đầu bé: "Đúng rồi! Bây giờ, có một câu chuyện ở đây, yêu cầu Thiến Thiến đóng vai một bé gái không có cha, sau đó sẽ có người hô lên với Thiến Thiến, bây giờ ba ba phải đi rồi, sau đó Thiến Thiến bắt đầu khóc, con biết chưa?"
Thiến Thiến nhíu mày, bé có vẻ không vui: "Thiến Thiến không muốn ba ba đi Thiến Thiến muốn ba ba mài"
Lâm Phong vội vàng xoa đầu cô bé: "Đây là chuyện xưa nha! Ba ba sẽ luôn ở bên cạnh trông chừng con, Thiến Thiến chỉ cần diễn câu chuyện này, sau khi khóc xong, con uống cái chai bà đưa cho Thiến Thiến, Thiến Thiến thể hiện vẻ mặt là uống rất ngon, được không nè, con hiểu không?"
Lâm Thiến Thiến bây giờ mới hiểu ra.
Cô bé gật đầu, hình như cảm thấy hơi lo lắng, nắm lấy tay Lâm Phong hỏi: 'Ba ba ở bên cạnh nhìn Thiến Thiến nha, lát nữa Thiến Thiến sẽ tới tìm ba bai"
Lâm Phong mỉm cười, nghéo tay với cô bé.
Trân Quả từ phía bên kia đi tới, cúi người xuống hỏi bé: "Em chuẩn bị xong chưa? Thiến Thiến đã biết mình phải diễn gì rồi đúng không nè?"
Lâm Thiến Thiến chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Dạ! Ba ba nói Thiến Thiến nghe rồi, Thiến Thiến biết rồi ạ!"
Cô bé nói với Trân Quả: "Anh ơi, bây giờ chúng ta diễn ở đó đúng không?"
Trân Quả cảm khái. Cô bé này thật can đảm, cũng không biết lát nữa có thể diễn được không.
Anh ta gật đầu, dẫn Lâm Thiến Thiến đi vào bên trong.
Lâm Phong đi theo sau Lâm Thiến Thiến nửa bước cũng không rời, Lâm Thiến Thiến ngoái đầu ra sau nhìn nhiều lần, cuối cùng cảm thấy hoàn toàn yên tâm.
"Được rồi, được rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Đạo diễn mệt mỏi nhíu mày hét lên.
Lâm Thiến Thiến lần đầu tiên đến trường quay, nhìn anh trai sẽ hợp tác với mình.
Anh ta là minh tinh, trông dáng vẻ thì có vẻ như anh ta là tiểu thịt tươi mới nổi gần đây, Lâm Phong không biết anh ta lắm.
Ngược lại là Lâm Thiến Thiến, bé nghiêng đầu nhỏ, chớp chớp mắt, nhìn tiểu thịt tươi, cười ngây ngô nói: “Anh ơi, anh đẹp trai quá!"
Tiểu thịt tươi kia đột nhiên nở nụ cười, nháy mắt với Lâm Thiến Thiến: "Em cũng dễ thương lắm!"
Lâm Thiến Thiến cười rạng rỡ.
Cảnh này diễn ra trước ống kính và được dựng thành cảnh hậu trường.
Tiểu thịt tươi quay quảng cáo này là Phạm Trạch Thần đang rất hot gần đây, fan hâm mộ rất đông, lần quay quảng cáo này là sữa tươi Thường Thanh, đợi lát nữa chế tác xong hậu trường, chắc chắn sẽ tạo ra một làn sóng lưu lượng truy cập, tương đương với được quảng cáo miễn phí! Đạo diễn cầm loa, hô to người cấm bảng clapper board chuẩn bị sẵn sàng, sau đó ông ta dập bảng clapper hét to: "Bắt đầu!"
Phạm Trạch Thân mặc một bộ âu phục màu trắng, lịch lãm và đẹp trai, anh đi đến trước mặt Thiến Thiến làm vài động tác chỉ định, rồi vẻ mặt buồn bã nói với Thiến Thiến: "Đây là Trường Thanh mà ba ba để lại cho con, đồ uống yêu thích nhất của con, bây giờ ba ba con đã đi rồi..."
Trong nháy mắt trong đầu Thiến Thiến đều là cảm giác Lâm Phong bỗng nhiên rời bỏ mình.
Từ bỏ bé và Lâm Phong sống nương tựa vào nhau, bé không có mẹ, ba ba luôn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của bé.
Ba ba đi rồi...
Ba ba rời bỏ Thiến Thiến rồi...
Cảm xúc mãnh liệt trong nháy mắt bùng phát, Lâm Thiến Thiến bật khóc ngay lập tức!
"Ba ba! Hu hu... Ba không cần Thiến Thiến nữa rồi sao..."
Lâm Thiến Thiến khóc rất to, như xé ruột xé gan vậy, rất nhiều diễn viên trong nhà kính đều nhìn Lâm Thiến Thiến, vẻ mặt ai cũng kinh ngạc nhìn diễn viên nhỏ này.
"Cảnh khóc của diễn viên nhỏ này rất tốt, nhìn rất đẹp, biểu hiện đủ cảm xúc, vừa đủ khiến người khác nghe mà cảm động!"
"Cô bé này cũng rất đáng yêu, là bảo bối nha, tôi đoán chắc là bị dọa hoảng sợ nên mới khóc, nhưng bị dọa khóc mà còn có thể nói được lời thoại, cô bé cũng giỏi thật!"
"Đi nào, chúng ta đi xem náo nhiệt! Nghe nói đoàn phim này đang quay quảng cáo, lâu lắm rồi không tìm được diễn viên nhí thích hợp!"
Tiếng khóc của Lâm Thiến Thiến quá hoàn hảo, đạo diễn sửng sốt trong chốc lát, sau đó hai mắt sáng lên!
Đứa bé này không biết tìm thấy ở đâu, rất tuyệt!
"Cắt"
Đạo diễn hét to lên một tiếng, sau đó Lâm Phong vội vàng chạy tới, anh đau lòng ôm Thiến Thiến vào ngực!
"Thiến Thiến, ba ba ở đây, không khóc, không khóc nữa nhat"
Lâm Phong đau lòng hết sức, anh không ngờ Lâm Thiến Thiến sẽ khóc thương tâm như vậy!
Lâm Thiến Thiến nức nở, từ từ ngừng khóc dưới sự trấn an của Lâm Phong.
Đôi mắt to đỏ hoe của cô bé khi nhìn thấy Lâm Phong thì lại nhe răng cười!
"Ba ba! Thiến Thiến vừa rồi buồn lắm luôn, con tưởng ba ba không cần Thiến Thiến nữa!"