Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Em Muốn Uống Rượu

Chương 208: Em muốn uống rượu Chương 208: Em muốn uống rượuChương 208: Em muốn uống rượu

Lâm Phong nói xong, rồi sau đó lập tức mang theo Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh hướng đi về phía đoàn người.

Khương Y Thanh thấy trước mắt đen kịt một màu, không biết qua bao lâu, Lâm Phong cuối cùng mang theo mình rời khỏi ngã tư đường huyên náo.

Anh buông tay ra, một tia sáng chui vào kế ngón tay.

Khương Y Thanh dừng một chút, đứng tại chỗ, một lúc lâu chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cơn giận tích tụ trong ngực miệng vào giờ khắc này cuối cùng tản ra.

Cô vừa suy yếu sắc mặt lại tái nhợt nhìn thoáng qua Lâm Phong, rồi sau đó nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh.”

Lâm Phong cau mày, vươn tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé tỏa sáng của Khương Y Thanh, rồi sau đó nói: "Không cần nói cảm ơn anh, tiếp theo, đứng ở sau lưng anh, biết không?”

Khương Y Thanh thấy sóng mũi cay cay, bỗng dưng muốn khóc, giờ này khắc này cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì.

Cứ như tảng đá lớn vốn vẫn nặng đè nặng trong lòng mình cuối cùng đã tan biến.

Có chút ung dung, lúc nhớ tới khuôn mặt của mụ mụ, bỗng nhiên trái tim lại đau.

"Ma ma, ma ma không sao chứ?”

Lâm Thiến Thiến lo lắng muốn chất.

Cô bé vẫn lo lắng nhìn Khương Y Thanh, nhìn Khương Y Thanh lúc này con mắt đỏ ngầu, vội vươn tay, nhón chân lên, dùng sức sờ sờ ở trên người của Khương Y Thanh.

"Đừng khóc, Thiến Thiến thổi một chút, thổi một chút thì tốt rồi!"

Thiến Thiến gồ lên quai hàm, dùng sức thổi thổi lên mu bàn tay của Khương Y Thanh.

Dáng vẻ nhỏ xinh đáng yêu như vậy, nhất thời khiến cho Khương Y Thanh nhịn không được nhếch môi cười.

Cô khom người xuống, ôm lấy Thiến Thiến, dùng sức cà cà đầu vào cổ của Thiến Thiến.

Chính mình cũng không biết chuyện như thế nào, dường như luôn có một loại tình cảm vô cùng vi diệu với Thiến Thiến.

Lúc ôm Thiến Thiến, mình lại có thể nhanh chóng an định lại.

"Đi thôi."

Khương Y Thanh mở miệng nói, cô cười cười với Lâm Phong, rồi sau đó xoa xoa giọt nước mắt dính trên khóe mắt, nín khóc, rồi bật cười.

Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh dường như cuối cùng đã lấy lại cảm xúc, lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Đi thôi, chúng ta mau đi trở về, nếu không... trời tối, đường núi không dễ đi."

Lúc này Ba người bọn họ bắt taxi trở lại nhà ga, ngồi lên xe buýt.

Lúc này đây, Khương Y Thanh xem như là học khôn, ngồi ở vị trí dựa vào vách đá.

Toàn bộ hành trình ôm Thiến Thiến, cô cứ nhìn chòng chọc vách đá, không nói câu nào.

Không biết có phải là ngày hôm nay tận mắt nhìn vụ tai nạn xe ảnh hưởng quá lớn, hay là bởi vì đã quen hay không, Khương Y Thanh lại không cảm thấy sợ hãi!

Mãi cho đến xuống xe, Lâm Phong quan tâm qua tới kiểm tra thời điểm, cũng kinh ngạc phát hiện, Khương Y Thanh trạng thái này so với đi ra thời điểm tốt hơn nhiều!

Ba người đến cửa thôn xuống xe, hướng về trong thôn còn chưa đi được hai bước, từ rất xa đã nhìn thấy hay chạy về phía này.

"Nha! Tiểu Phong cùng Tiểu Thanh đã về rồi à? ! Vừa hay vừa hay, cô út đang tìm các con vê nhà ăn cơm đây!"

Lâm Phong mỗi lần trở về đều là như thế.

Nhà bác cả, nhà chú hai, còn có nhà cô út, mỗi một ngày đều sẽ thay phiên ăn một bữa cơm.

Sau khi ăn xong thì chính là Lâm Phong tự mình làm cơm.

Ngày hôm qua trở về là ăn ở nhà của chú hai.

Như vậy bửa ăn ngày hôm nay này, phải đi đến nhà cô út hoặc nhà bác cả.

Lúc này thấy cô út đi qua, Lâm Phong cũng cười vẫy tay với cô út.

"Ai nha! Ngày hôm nay buổi trưa cô đã ra chợ mua thức ăn, dượng của con còn ra sông bắt cá nữa! Muốn con ăn được đồ tươi! Không ngờ lúc đi tìm mấy con, anh nói các con đã đi ra ngoài!"

Cô út nói, vội vươn tay ra muốn xách đồ giúp.

Lâm Phong vội từ chối.

"Con xách được, cô út, cái này không nặng!"

Lâm Phong lại nói: 'Chúng ta hiện tại đi nhanh đi, trời tối rồi."

Cô út nghe vậy, nhìn thoáng qua sắc trời, rồi sau đó vội kêu: "Nói cũng phải, vậy mau đi ăn cơm, dượng con trưa nay bắt ngư may mắn con sống, buổi tối cô mới làm, tươi lắm! Súp cá, ăn rất ngonl"

Lâm Phong từ nhỏ đến lớn đều thích ăn súp cá trong thôn, lúc này nghe cô út như thế nói, cũng biết cô út chắc là đặc biệt làm vì mình. Lâm Phong bỗng thấy ấm áp.

Anh nói cám ơn cô út, vừa nói vừa đi về phía trước.

Quay đầu nhìn thoáng qua Thiến Thiến, lại kêu lên Khương Y Thanh, lúc này mới hướng trong thôn đi.

Nhà của cô út hơi xa, từ đầu thôn phải đi đến tận cuối thôn.

Nơi này cách nhà chú hai và cả nhà Lâm Phong gia một đoạn.

Lâm Phong cầm trong tay không ít thứ, đầu tiên mấy người để đồ trong tay mình vào trong nhà, sau khi lại vội vã đi đến nhà của cô út.

Lúc đến nhà của cô út thì trời đã tối thui.

Lâm Phong vừa vào cửa liền gặp được chồng của cô út.

Cô út gả cho chồng cô út nên tính là hạnh phúc, trong nhà giữa ruộng đều là chồng cô út lo hết.

Có đôi khi còn sẽ nấu cơm để cô út ăn.

Dượng là một người nấu ăn ngon.

Lâm Phong liếc mắt liền nhận ra, bàn đồ ăn bày trên bàn, nhất định là chông cô út làm!

"Nha! Tiểu Phong đó à! Mau tới dùng cơm! Chỉ chờ con đấy! Nếu như con còn chưa tới, cơm đồ ăn đều nguội hết cải"

Chồng của cô út vô cùng nhiệt tình, tươi cười vội lấy ra chén đũa đưa cho Lâm Phong, Khương Y Thanh còn có Lâm Thiến Thiến.

Ba người đều nói tiếng cảm ơn.

Tiếp theo chính là lên bàn ăn.

Chính giữa bàn, để một nồi súp cá siêu lớn.

Dân quê đều ăn như thế này, số lượng nhiều, đẹp hay không đẹp thì không thèm để ý, thế nhưng mùi vị quả thực không thể chê!

Dù sao cũng là rơm củi bếp, mùi thức ăn làm ra thật sự là tuyệt!

"Tiểu Phong à, bạn gái của con thì cô không để ý được, tự con chăm sóc nhiều một chút, để cho cô bé ăn thật nhiều, đừng làm khách nhai”

Cô út cười nói.

Lâm Phong gật đầu, vươn đũa gắp một con cá trích cho Khương Y Thanh, cười nói: "Món súp cá ngư, ăn rất ngon, khi còn bé anh rất thích món này, những con cá trích này mặc dù nhỏ, xương nhiều, thế nhưng đều là cô út bắt từ sông Thanh Thuỷ len, mùi vị rất tươi ngon."

Khương Y Thanh gật đầu, đối với dượng nói: "Cảm ơn dượng."

Chồng cô út cùng cô út cùng liếc mắt nhìn nhau, nhất thời vui vẻ ra mặt!

Cô gái này, biết lễ phép lắm!

Lúc này Lâm Thiến Thiến cũng bắt đầu ăn cá.

Tuy Thiến Thiến tuổi còn nhỏ, thế nhưng bản lĩnh ăn cá thì Lâm Phong không cần lo lắng chút nào.

Ăn phải xương cá biết nhổ ra.

Lâm Phong lập tức cũng gắp một con cá cho con gái, lúc này cô bé nghiêm túc ăn cá, không biết an tĩnh hơn trước bao nhiêu lần.

"Nào nào Tiểu Phong, uống chút bia."

Dượng cười, bỗng nhiên từ trong cái thùng phía sau mình lấy ra hai lon bia.

Ăn cá không uống rượu, thật sự là thiếu cái gì đó.

Hơn nữa từ nơi này trở về đều là đi bộ về, cũng không cần lái xe.

Lâm Phong cười cười, gật đầu, nhận lấy bia.

Vừa mới mở ra chuẩn bị chính mình uống, chồng cô út lại nói: "Bạn gái cháu có uống bia không?"

Khương Y Thanh còn chưa lên tiếng, Lâm Phong nhất thời vội vàng nói: "Không, cô ấy uống..."

"Em cũng muốn uống một chai."

Nhưng Lâm Phong lời còn chưa nói hết, Khương Y Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.

Cô chớp chớp con mắt long lanh nhìn Lâm Phong, như là biết phát sáng ấy.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, gắn từng chữ: "Em muốn uống rượu, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment