Chương 368: Ngựa lùn Bạch Vân
Chương 368: Ngựa lùn Bạch VânChương 368: Ngựa lùn Bạch Vân
"Quả nho này hoàn toàn khác với thứ nho mà tôi từng ăn!"
Tashi Tsering nhìn Lâm Phong nói.
Qubu cùng Ray hai người đều tò mò nhìn chằm chằm quả nho to cỡ quả bóng bàn.
Ở trong nhận thức của hai người, kích thước của quả nho chỉ bằng ngón tay cái, nhưng đều sứt vẹo không trọn vẹn, thậm chí còn mang theo chút vị chua.
Bây giờ quan sát quả nho trong veo như nước lớn như vậy, hai người đều có chút kinh ngạc.
"Mau ăn đi, mùi vị rất tuyệt!"
Lâm Phong cười thò đầu qua, hướng về phía ba người nói.
3 người cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đem viên này quả nho bỏ vào trong miệng.
Trong nháy mắt toàn bộ nước quả bùng nổ trong miệng, tia sáng kinh người bùng lên từ mắt của Tashi.
Nếu như nói trước đây cũng không có hứng thú đối với mấy thứ như nước trái cây, như vậy thì phải đến khi biết về giống nho do Lâm Phong trồng, trong chớp nhoáng này Tashi mới xem như hiểu, cũng không phải gã không thích ăn trái cây rau dưa, mà là không ăn được thứ ngon chân chính!
Bây giờ ăn vào thứ trái cây tươi thật sự này, Tashi mới xem như hiểu, thì ra trái cây lại ăn ngon như vậy!
"Mọi người ăn nho trước đi, cơm nước xong ngay đây!"
Lâm Phong đặt rau xào vào đĩa, đặt lên bàn, hướng mấy người hô to.
Thiến Thiến lúc này cũng cùng Kenma Atilla ba người ăn hết sạch quả nho trong khay.
Nghe lời này của Lâm Phong, Thiến Thiến lập tức cười hì hì lò đầu tới nói: "Ba ba, Thiến Thiến ăn quả nho no luôn rồi!"
"Vậy làm sao bây giờ, ba ba đã làm thịt kho tàu thịt bò, thịt lợn hấp với bún và vịt bia, nếu như con ăn no rồi thì coi như thôi đi!"
Lâm Phong làm bộ tiếc nuối nói.
Lâm Thiến Thiến vừa nghe xong, cô bé vốn còn ngồi ở trên giường chơi đùa, lúc này lập tức từ trên giường bò dậy, xỏ ủng đi tuyết và chạy bạch bạch bạch về phía Lâm Phong.
"Ba ba, Thiến Thiến ăn chưa no! ! Thiến Thiến chỉ ăn chừng này nho thôi!"
Cô nhóc nói, còn nghiêm túc hướng về phía Lâm Phong đưa ra 3 ngón tay.
"Chỉ ăn 3 quả nho thôi sao?"
Lâm Phong lúc này vừa mới làm xong món vịt hấp bia, nghe con gái nói vậy, quay đầu cười hỏi.
"Đúng, cho nên Thiến Thiến không ăn no, Thiến Thiến còn muốn ăn cơm nữa, muốn ăn thật nhiều thật là nhiều thịt kho tàu thịt bò!"
Lâm Thiến Thiến chân thành nói.
"Được được được, đợi lát nữa là có thể ăn!"
Lâm Phong bất đắc dĩ cười.
Lúc này Khương Y Thanh cũng đi theo cô nhóc, thấy vẻ mặt thèm ăn của cô nhóc, bật cười sờ sờ ở trên đầu của cô nhóc kia.
"Xong ngay thôi, Thiến Thiến đi kêu anh chị tới ăn đi."
Lâm Thiến Thiến vốn còn đang thèm.
Lúc này vừa nghe thấy ăn cơm được rồi, lập tức vội chạy về phía bên giường, hướng về phía Atilla cùng Kenma nói: "Anh trai chị gái, nhanh tới ăn cơm!"
Hai đứa nhóc Atilla cùng Kenma vốn đang thèm ăn.
Lúc này nghe được ăn cơm rồi, hai đứa nhóc kia lập tức chạy về phía bên này.
"Ngày hôm nay ăn gì ạ?”
Kenma không giỏi nói tiếng phổ thông cho lắm, lập tức nháy mắt, vẻ mặt tò mò nhìn về phía Lâm Phong hỏi.
Lâm Phong chỉ chỉ đĩa trên bàn đồ ăn, hướng về phía Kenma cười nói: "Thịt kho tàu thịt bò, vịt hấp bia, còn có cà chua trứng chiên, rau xanh xào, cải xào."
Đây là đồ ăn do Lâm Phong làm.
Lúc này Qubu cùng Ray cũng đem chính mình món ăn đã làm xong đã bưng lên.
Trong khay vẫn là nướng dê bò thịt, cộng thêm một ít ta ba cùng bơ trà.
Lúc này thấy Lâm Phong nhìn về phía bên cạnh mình, Qubu cùng Ray hai người nhất thời có chút ngượng ngùng: "Món khác chúng ta không biết nấu, chỉ có thể nấu món này thôi!"
Qubu nói, bưng khay đồ ăn lên.
Lâm Phong cười khoát khoát tay, ý bảo hai người không cần nhiều lời.
"Thịt dê nướng của mọi ngời ăn ngon lắm, ta cũng rất thích ăn!"
Lâm Phong nói, duỗi tay, từ trong đĩa lấy ra một miếng thịt bò nướng, cắn một miếng cho vào miệng.
Lúc này đây Qubu được rắc thì là.
Mùi thơm của thịt nướng trộn với thì là lập tức chiếm lấy miệng của mình, Lâm Phong cười giơ ngón tay cái hướng về phía Qubu tràn đầy mong đợi!
"Ăn thật ngon!" Lâm Phong nghiêm túc nói.
Qubu lúc này mới nở nụ cười!
"Ăn ngon thì ăn thêm chút đi!"
Cơm tẻ trong nồi cơm điện cũng đã chín.
Lâm Phong bới cho mỗi người một chén cơm, sau đó đưa chén tới trước mặt mỗi người.
"Chúng ta ăn thôi!"
Lâm Phong vừa cười vừa nói.
Qubu cảm kích nhìn về phía Lâm Phong.
"Cảm ơn!"
Anh vô cùng chân thành hướng về phía Lâm Phong nói.
Sống trên cao nguyên Nadqu lâu như vậy, đây là lân đầu tiên Qubu phát hiện ra ngoài thịt bò và thịt cừu còn có những loại trái cây và rau quả thơm ngon như vậy!
Lâm Phong nhìn xem đối phương rót cho mình thứ gì, vốn tưởng rằng là đồ uống, trà dầu, nhưng bây giờ xem ra thực ra là rượu lúa mạch vùng caol
Lâm Phong mặc dù không thích uống rượu, nhưng lúc này đồ uống được đẩy tới trước mặt anh, chủ nhân chân thành nâng ly anh, lúc này anh mỉm cười gật đầu, nhân tiện nhận lấy đồ uống.
"Tôi cũng cám ơn anh, Tashi Tsering giúp tôi nhìn thấy đông trùng hạ thảo."
Lâm Phong cười nói.
Đây chính là nói thật.
Chỉ cần đào được đông trùng hạ thảo, không khác gì mở được cánh cửa giàu sang!
"Chuyện này đâu có đáng gì!" Tashi Tsering cười he he nói, nhếch môi, lộ ra một hàm răng trắng.
"Chỗ chúng ta còn rất nhiều thứ tốt, nếu cậu thích thứ gì, tôi có thể dẫn cậu đi †ìm xem một chút!"
Tashi Tsering cười nói với Lâm Phong.
"Ừ"
Lâm Phong uống một hơi cạn sạch ly rượu Chang trong tay!
Đây là một loại thức uống có cồn có nguồn gốc từ Nepal và Tây Tạng. Loại đồ uống này chủ yếu phổ biến ở khu vực đông Himalaya trong các cộng đồng dân tộc người Newar, Sunuwar, Rai, Gurung, Magars, Sherpa và Tamang.
"Vậy một lời đã định!"
Lâm Phong cười nói.
"Mau ăn cơm đi, buổi chiều ăn cơm xong chúng ta đi dự hội đua ngựa!"
Chỉ cần một giờ nữa là tuyết sẽ rơi.
Trước bữa trưa, bầu trời vẫn còn tối, hạt tuyết xen lẫn với những bông tuyết đang rơi.
Thế nhưng đến khi cơm nước xong, trong chốc lát sắc trời lại sáng lên.
Người ta nói thời tiết trên cao nguyên giống như khuôn mặt khó lường của một đứa trẻ, và bây giờ xem ra điều đó quả thực là đúng.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem cuộc đua ngựa của chúng tôi ở Naqul"
Tashi Tsering hướng về phía Lâm Phong cười nói.
Người trên thảo nguyên đều thích đua ngựa.
Chỉ cần là mình thích, mỗi cậu bé cũng sẽ có được một con ngựa lùn thuộc về chính mình vào lúc thành niên, nói như vậy, sau khi trưởng thành con ngựa này sẽ do cậu bé đó phụ trách nuôi dưỡng. Dù bạn mang nó ra ngoài để thi đấu với bạn bè hay vì mục đích khác thì chú ngựa này cũng tương đương với người bạn đồng hành của bạn và sẽ đồng hành cùng bạn suốt cuộc đời.
Tashi Tsering đang nghiêm túc kể cho Lâm Phong nghe về quan hệ giữa người cùng ngựa trên cao nguyên.
Đôi mắt của người sau sáng lên, anh nhìn Tashi Tsering hỏi: "Ngựa của anh đâu?"
Nếu như dựa theo lời của Tashi Tsering, mỗi người đều có ngựa thì ngựa của Tashi Tsering đang ở đâu?
Lâm Phong tới nơi này rất nhiều ngày rồi, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Tashi Tsering cưỡi ngựa.
Dường như là đề cập đến chuyện khiến gã thương tâm.
Đôi mắt của Tashi Tsering mờ đi một lúc, rồi gã lại mỉm cười.
"Ngựa của tôi là Bạch Vân, lúc thành niên cũng là ba ba đưa cho tôi, chỉ tiếc Bạch Vân không thể theo tôi lâu, nó ngã bệnh, năm tám tuổi đã rời khỏi tôi."