Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378: Mặt Trời Mọc

Chương 378: Mặt trời mọc Chương 378: Mặt trời mọcChương 378: Mặt trời mọc

"Được được được, nhưng giờ Thiến Thiến phải chờ ba ba một chút, ba ba nấu nước trước, được không?”

Cô gái nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn chờ đợi.

Lâm Phong nhanh chóng mặc đồ xuống giường, sau đó đi nấu nước.

Bây giờ là mùa đông, tắm rửa cũng phiền, hơn nữa giờ không có cách gì tương đối tốt để giữ ấm, nếu như đi ra bên ngoài không mặc theo áo ấm, vậy chắc chắn sẽ bị lạnh.

Khương Y Thanh cũng đứng lên mặc quần áo.

Lâm Phong nấu nước rất nhanh.

Trong chốc lát đã nghe thấy mấy nước nóng siêu tốc phát ra tiếng kêu ục ục ục.

Lâm Phong đi lấy ba chiếc ly, và đổ đầy cả ba chiếc ly.

"Nào, cầm cái ly thủy tinh này đậy lại, số nước còn lại ba để trước ở trong bình giữ nhiệt, đợi lát nữa chúng ta dùng rửa mặt."

Lâm Phong vừa cười vừa nói.

"Dạ! Chúng ta đi ngắm sao, ngắm trăng thôi !"

Cô gái nhỏ cực kỳ vui vẻ.

Dù sao cô còn chưa từng nhìn thấy tình huống hơn bảy giờ rưỡi mà trời vẫn còn là màu đen.

Cô bé cực kỳ vui vẻ, nhảy nhót không ngừng chạy ra ngoài.

Lâm Phong cùng Khương Y Thanh hai người nhìn nhau cười, đuổi theo sát.

Mở cửa, lúc này mới phát hiện bên ngoài cũng không phải là sắc trời đen thui.

Sắc trời đã bắt đầu sáng lên. Nhưng lúc này trên bầu trời vẫn treo đầy sao, trên bầu trời phía tây, một vầng trăng to như đĩa ngọc cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người mặt, trông cực kỳ xinh đẹp.

Lâm Thiến Thiến đã bao giờ nhìn thấy cảnh đêm xinh đẹp như này lúc ở Thượng Hải bao giờ đâu?

Ngay lúc nhìn thấy mặt trăng lớn như vậy, đôi mắt của cô nhóc trong nháy mắt liền sáng lên!

"Ba ba! Ngươi xem! Mặt trăng này thật lớn!"

Cô nhóc kinh hỉ kêu lên.

Vừa nói còn bên vươn cánh tay nhỏ bé, chỉ chỉ về phía vâng trăng đang đứng lặng trên bầu trời kia, cô bé còn chộp về phía bầu trời!

"Aôit"

Lâm Thiến Thiến vươn tay chộp về phía vầng trăng kia rồi kéo về phía mình, sau đó nhanh chóng bỏ vào trong miệng, phát ra âm thanh nhóp nhép.

Cảnh tượng này thành công chọc cười Lâm Phong cùng Khương Y Thanh!

Hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, Lâm Phong lên tiếng trước nhất, cười híp mắt nhìn về phía cô con gái nhỏ hỏi: "Thế nào, con ăn ngon không?"

Lâm Thiến Thiến ngon ngoãn gật đầu, quai hàm nhỏ còn hết sức phối hợp giật giật, cuối cùng nghiêm túc hướng Lâm Phong gật đầu: "Ăn ngon, ăn rất ngon! Ba ba! Ba ba có muốn cũng ăn một chút hay không?”

Cô nhóc nói xong, lại đưa ra tay, vồ về phía ánh trăng trên bầu trời chợt vô một cái, sau đó đưa về phía miệng của Lâm Phong.

Lâm Phong lập tức hết sức phối hợp mở miệng, nuốt "Ánh trăng" trong tay của Lâm Thiến Thiến.

"Ba ba, ăn ngon không?” Lâm Thiến Thiến trợn to mắt, đưa mắt nhìn Lâm Phong hỏi.

Lâm Phong nín cười, gật đầu: 'Ăn ngon."

Trên bầu trời lúc này xuất hiện cảnh tượng mà ba người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.

Chắc là sắp sáng lên.

Màn đêm không còn là cái loại màu đen tuyền này nữa.

Chậm rãi nổi lên màu trắng.

Thế nhưng không biết có phải là do ánh sáng hay không, vào lúc này nhìn lại bầu trời, có đủ màu hồng nhạt, màu trắng, màu xanh trắng.

Các loại các dạng màu sắc.

Bầu trời như một tấm vải nhuộm khổng lồ, lúc này đủ loại màu sắc trải ra trên đó, cực đẹp.

Bầu trời đầy sao, một vầng trăng sáng.

Trong tay cầm nước nóng, vô cùng ấm áp bên cạnh là người mình thích.

Hạnh phúc lúc này không thể đánh đổi bằng bất cứ điều gì.

Lâm Thiến Thiến tựa vào trong lòng của Khương Y Thanh, cô gái nhỏ với đôi mắt sáng trong suốt ngắm bầu trời sao, vừa quay đầu nhìn thoáng qua Khương Y Thanh trên đỉnh đầu của mình.

Một lát, Lâm Thiến Thiến mới cực kỳ nghiêm túc mở miệng nói: 'Mụ mụ, ánh mắt của mụ mụ còn xinh đẹp hơn so với bầu trời sao!"

Nghe vậy, Khương Y Thanh sửng sốt.

Sau đó gương mặt cô có chút nóng hổi, cô cười xoa xoa ở trên đầu của Lâm Thiến Thiến, sau đó nghiêm túc nói: "Đôi mắt của Thiến Thiến cũng xinh đẹp hơn so với bầu trời sao nha!" Lâm Thiến Thiến cười hì hì, dụi dụi vào trong lòng của Khương Y Thanh.

"Đó là bởi vì Thiến Thiến giống mụ mụ!"

Cô nhóc làm nũng nói.

Trong chớp nhoáng này, Khương Y Thanh có một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Dường như giữa mình và Lâm Thiến Thiến, thật sự có loại liên hệ máu mủ kỳ diệu.

"Hừng đông rồi!"

Ba người rúc vào một chỗ cười nói dóc, Lâm Phong bỗng nhiên vươn tay, chỉ vào một vòng mặt trời đỏ từ từ dâng lên ở chân trời xa xa, vui vẻ nói.

Ở trên thảo nguyên ngắm mặt trời mọc, quả là một loại thể nghiệm rất vui vẻ.

Không giống như là mặt trời nhỏ trong thành phố, bị ngăn cách bởi những tòa nhà cao tầng và một lớp sương mù dày đặc, ngay cả khi mặt trời mọc vào buổi sáng, nó dường như bất lực, vô hồn và bị bao phủ bởi một lớp sương mù. không thể nhìn thấy gì rõ ràng.

Không có cảm giác trải nghiệm nào cả.

Nhưng bây giờ, ở chỗ này, thời điểm trên thảo nguyên ngắm mặt trời mọc, vậy thật là một loại hoàn toàn khác nhau thể nghiệm.

Giờ này khắc này, một mặt trời đỏ rực khổng lồ mọc lên từ phía đông.

Chậm rãi bắt đầu leo lên từ trên đường chân trời, từng chút một, chậm rãi nhô lên.

Trong bóng tối này đột nhiên có ánh sáng.

Các vì sao trên bầu trời dần dần lùi xa, mặt trăng hoàn toàn lặn về phía tây.

Kể từ đó trở đi, thế giới này thuộc quyền quản lý của mặt trời.

Trong chớp nhoáng này, Khương Y Thanh chỉ thấy được buồng tim của mình cũng nhảy lên kịch liệt theo thái dương bay lên.

Cô nhìn chằm chằm mặt trời đỏ, nắm tay để xuôi ở bên người nhanh chóng siết chặt.

Tất cả những thứ trước đó quấy nhiễu mình trong chớp nhoáng này dường như đều không còn quan trọng nữa.

Bất kể là chứng trâm cảm hoặc các vấn đề tâm thần khác.

Vào giờ phút này, Khương Y Thanh chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu điên cuồng đập loạn.

Cô đưa đầu nhìn vê phía Lâm Phong.

Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, Lâm Phong cũng vừa hay quay đầu nhìn mình.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim của Lâm Phong cũng run rẩy.

Lúc này Lâm Thiến Thiến còn đang chăm chú nhìn mặt trời mọc.

Lâm Phong cũng đã vươn tay, lặng lẽ cầm tay của Khương Y Thanh.

Ngay lúc hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, một dòng điện thật nhỏ vi diệu nhanh chóng lan khắp cơ thể của hai người.

Thân thể nhỏ nhắn của Khương Y Thanh gần như không thể phát giác run lên, cô cắn môi một cái, trong đôi mắt long lanh hiện lên một màng sóng nước.

Cô nhóc không biết từ lúc nào đã ôm ly nước lên.

Lắc cái đầu, nhìn chằm chằm mặt trời đỏ từng chút bay lên trên bầu trời, bỗng nhiên mở miệng kêu: "Ba ba mụ mụ, Thiến Thiến trở về vẽ đãi"

Cô nhóc luôn rất thích vẽ.

Lúc tới đây cũng mang theo đồ vẽ. Cô nhóc chắc chấn động trước cảnh tượng mặt trời mọc, sau khi nói xong lập tức quay đầu chạy về hướng nhà bạt.

Lúc này chỉ còn lại Lâm Phong cùng Khương Y Thanh hai người.

Lâm Phong tự nhiên dịch chuyển thân thể của mình hướng về phía Khương Y Thanh.

Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần.

Có thể nghe rõ ràng tiếng thở của nhau.

Lúc này tay của Khương Y Thanh còn bị Lâm Phong nắm đó!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, trái tim đập loạn một con nai con, đập bình bịch bình bịch.

"Anh, anh làm gì thế?"

Cô cắn môi nói.
Bình Luận (0)
Comment