Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 437 - Chương 437: Không Gian Khác

Chương 437: Không gian khác Chương 437: Không gian khácChương 437: Không gian khác

Lâm Phong nóng lòng muốn hỏi, đưa mặt lại gân Khương Y Thanh.

"Phía sau lối vào hang là một con đường hầm ẩm ướt, nhưng từ đầu kia của con đường có một chút ánh sáng."

Khương Y Thanh ngừng lại rồi nói tiếp.

"Em sợ đến mức gần như khàn giọng vì khóc. Em không biết mình đã đi được bao lâu, nhưng cuối cùng cũng đến được phía bên kia của đường hầm..."

Nói đến đây thì Khương Y Thanh tuôn trào nước mắt, cô cúi đầu nghẹn ngào nức nở, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Lâm Phong cảm thấy vô cùng đau lòng, vội vàng lấy ra mấy tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô.

"Ngốc quá, đừng sợ, có anh ở đây."

"Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho em.

Anh nhẹ nhàng nắm tay Khương Y Thanh, động viên cô.

Khương Y Thanh nghẹn ngào, ngẩng đầu lên, cố gắng để bản thân mình mạnh mẽ.

"Đúng rồi, em nhớ đã bị ngã trong đường hầm và bị trây xước ở đầu gối."

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, vừa nói vừa đưa tay sờ đầu gối mình, xấu hổ.

"Vừa rồi khi em đang tắm, em thấy đầu gối của mình có hơi đau, đến giờ vẫn còn thấy đau..."

Lâm Phong đau lòng, nội tâm đan xen nhiều cảm xúc lẫn lộn, không biết nên an ủi Khương Y Thanh như thế nào, chứ đừng nói đến việc phải giải thích với cô như thế nào. Không ngờ sự bất cẩn của mình lại khiến Khương Y Thanh bị thương nặng như vậy.

Nếu như anh phát hiện ra hang động phía sau thác nước sớm hơn, hoặc nếu anh tìm hiểu bí mật của không gian sớm hơn, có lẽ lúc sau sẽ không có chuyện Khương Y Thanh xông vào không gian, huống chỉ là sợ hãi.

"Vậy Tiểu Thanh, sau đó làm sao em ra ngoài được?"

Lâm Phong giả vờ thản nhiên, tiếp tục bình tĩnh hỏi, tay siết chặt tay của Khương Y Thanh.

"Bên kia đường hầm rất lạnh, có mưa nhỏ và gió mạnh."

Khương Y Thanh đã lấy lại bình tĩnh, cô dịu dàng kể lại.

"Em nhìn thấy phía trước như một đầm lầy vô tận, em sợ chết khiếp, đang định quay trở lại thì nghe tiếng anh gọi tên em."

"Anh gọi tên của em à?”"

Lâm Phong mở to mắt, ngơ ngác nhìn Khương Y Thanh, giống như nhớ ra điều gì đó.

Chẳng lẽ sáng nay khi mình tìm Khương Y Thanh khắp nơi, cô đã cảm nhận được điều đó?

"Sau đó thì sao?”

Anh tiếp tục hỏi, mong muốn biết ngay sự thật của vấn đề ngay lập tức.

"Sau đó... sau đó em chạy vài bước về phía trước và ngã xuống đất."

"Em không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa, lúc tỉnh dậy em đã nằm trên giường rồi..."

Khương Y Thanh kể hết tất cả những gì đã trải qua trong giấc mơ, như thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trở lại hông hào.

Chẳng trách khi tìm được Khương Y Thanh, áo khoác của cô đã ướt sũng, hóa ra cô đã bị ngã trong mưa.

Nhưng không ai biết làm thế nào cô ấy thoát khỏi không gian sau khi ngã, và tại sao cô ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn một chút nữa thôi, sự thật đã được sáng tỏ.

"Hơ..." tiếng ngáp kéo Lâm Phong quay lại.

Khương Y Thanh đang há miệng ngáp, ngáp liên tục, hai mắt đỏ hoe, buồn ngủ đến mức nước mắt sắp chảy ra.

"Ha ha, em đúng là một con mèo nhỏ lười biếng."

Lâm Phong bật cười ha ha trước dáng vẻ của Khương Y Thanh.

Anh buông tay Khương Y Thanh ra, nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Đã hơn mười hai giờ sáng.

"Được rồi, được rồi, công chúa nhỏ của anh, đến giờ đi ngủ rồi."

Lâm Phong Lâm Phong đứng lên, cúi người xuống, làm một cử chỉ cung kính.

Khương Y Thanh cười khúc khích, cũng đứng lên, ngáp lần nữa.

"Vậy bổn cung hồi cung trước, ái khánh có chuyện gì sáng mai hãy bẩm tấu!"

Cô ngẩng cao đầu đi về phía giường, dáng vẻ kiêu ngạo rất giống một vị quân vương cổ đại.

Sáng hôm sau, bầu trời trong vắt như một tấm gương mới được lau.

Sau cơn mưa, Tây Tạng trở nên quang đãng, bầu trời trong xanh vô cùng.

Lâm Phong tỉnh dậy rất sớm.

Càng lớn tuổi dường như càng ngủ ít đi.

Lâm Phong đứng ở ngoài lều, vươn vai thật mạnh, cười khổ. Thực ra gần đây anh ấy rất mệt mỏi, lẽ ra anh nên ngủ một giấc thật ngon, nhưng anh không thể để mình ngủ được.

Đồng hồ sinh học trong cơ thể sẽ đánh thức anh dậy đúng giờ, bất kể anh ngủ bao nhiêu giờ mỗi ngày.

Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, giống như vừa mới ngủ thiếp đi vậy.

Sau khi Lâm Phong tắm rửa xong, anh lặng lẽ nấu một ít cháo, sau đó đi vào trong không gian thu hoạch ít rau củ mang đi xào, anh làm rất nhẹ nhàng vì sợ đánh thức hai người họ.

Chỉ còn mười hai ngày nữa là trở về Thượng Hải, anh đã hạ quyết tâm, hôm nay sẽ đến chỗ của Khúc Bố để bàn bạc việc trông Đông Trùng Hạ Thảo.

Tuy nhiên, Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn chưa thức dậy, nên anh không lo lắng về việc để hai người họ ở nhà một mình.

Lâm Phong nhìn thời gian, mới có sáu giờ rưỡi sáng.

Anh không do dự dùng tâm trí đi vào không gian.

Trong không gian, Lâm Phong đi thẳng đến thác nước, đứng ở bên cạnh hồ nước, nhìn thẳng về hướng phía sau thác nước.

Quả nhiên có một lối vào hang tối xuất hiện dưới làn sương mù của thác nước.

"Mình thật ngu ngốc, sao không phát hiện ra sớm hơn chứt"

Lâm Phong thầm chế giễu bản thân, anh cởi giày, xắn quần lên.

Thôi kệ vậy, đi vào thử xem xem thế nào.

Anh tự động viên mình, đi xuống ao nước, lội về phía cửa hang.

Chẳng mấy chốc, Lâm Phong gần như ướt đẫm đứng ở trước cửa hang.

Ở đầu bên kia khoảng cách ước chừng năm mươi mét, một tia sáng chói lóa chiếu vào mắt Lâm Phong, vô cùng chói mắt. Anh lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra, đi vê phía nơi có ánh sáng rực rỡ.

Đường đi rêu phong trơn trượt nhưng cũng may có nhiều đá nhỏ rải rác trên lối đi, nên có chỗ cho chân bám vào khỏi bị trượt.

Vài phút sau, Lâm Phong thành công đi tới đầu kia của đường hầm, một luồng sáng chói mắt đột nhiên bắn vào mắt anh, khiến anh gần như không thể mở mắt ra được.

Nheo mắt mấy chục giây để điều chỉnh, Lâm Phong mới từ từ mở mắt.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh.

Một vùng đồi núi phủ đầy cỏ dại xuất hiện trong tâm mắt, vô tận ngút tâm mắt, không biết đâu là điểm cuối.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, được gột rửa sạch sẽ như vừa mới mưa.

Lâm Phong ngơ ngác nhìn vùng đất rộng lớn trước mặt, quai hàm gần như rớt xuống vì kinh ngạc.

Hóa ra đây là một không gian khác lớn hơn nhiều!

Anh hít một hơi thật sâu, một luồng khí mát lạnh xộc vào mũi khiến anh rùng mình.

Mùi hương, nhiệt độ và bầu trời ở đây giống hệt như không gian bên ngoài!

Lâm Phong chợt nhớ tới đêm qua Khương Y Thanh nói không gian cô mơ thấy rất u ám và có gió lớn.

Nhưng khi anh bước vào, bầu trời lại trở nên trong xanh.

Trong không gian này, không chỉ diện tích lớn hơn nhiều mà khí hậu cũng không ngừng thay đổi!
Bình Luận (0)
Comment