Chương 454: Không đơn giản như vậy
Chương 454: Không đơn giản như vậyChương 454: Không đơn giản như vậy
"Lâm Phong đâu? Tại sao còn chưa xuống xe?"
Khúc Bố quay sang nhìn Trác Tây Thứ Nhân, hàng chân mày hơi nhíu lại.
"À, Lâm Phong, cậu ấy hơi sợ độ cao."
"Nhưng con đã cho cậu ấy uống nghệ tây rồi, sẽ bình phục ngay thôi."
Trác Tây Thứ Nhân lắc đầu mỉm cười, chỉ về hướng xe.
"Ừ, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh lên núi thôi!"
Khúc Bố lại có vẻ nghiêm túc, nhấc chân lên và bắt đầu đi về phía ngọn núi.
Trác Tây Thứ Nhân biết tính khí nóng nảy của Khúc Bố nên đã nhanh chóng bước ra xe, mở cửa ghế sau.
"Lâm Phong, cậu nhanh xuống đi, ba tôi đã bắt đầu lên núi rồi!"
Lâm Phong đang nằm ở ghế sau, hai mắt nhắm nghiền.
"Vù vù...", một cơn gió lạnh từ ngoài cửa xe ùa vào, quất vào mặt anh, lạnh buốt như dao.
Đột nhiên anh tỉnh dậy, mở to mắt nhìn Trác Tây Thứ Nhân.
"Lâm Phong, cậu không sao chứ?.
Trác Tây Thứ Nhân thấy Lâm Phong đã tỉnh lại bèn lắc lắc vai anh.
"Ừ, tốt hơn nhiều rồi."
Lâm Phong nâng cổ áo lên, cúi đầu sâu xuống, cầm ba lô lên và ngồi dậy.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đã bảy giờ rưỡi.
Nghệ Tây thực sự có tác dụng, ngoại trừ đầu hơi sưng nhẹ, toàn thân anh đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Lâm Phong đeo ba lô vào, đi theo phía sau Trác Tây Thứ Nhân, nhảy ra khỏi xe bán tải.
Bên ngoài xe, bầu trời hoàn toàn sáng sủa, nhưng mây trên trời vẫn chưa có dấu hiệu tan đi.
Nhiệt độ ở núi Colmar thấp hơn đáng kể so với nhiệt độ gần nhà Khúc Bố.
Lâm Phong vốn đã hối hận vì đi ra ngoài mà không mặc áo khoác bông lớn, anh kéo cổ áo khoác lên.
Nhưng bây giờ không phải là lúc kén cá chọn canh, dù con đường có khó khăn, nguy hiểm đến mấy cũng phải dũng cảm đi hết.
Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, lập tức cảm thấy chán nản.
Anh nhìn thấy một ngọn núi cao hai trăm mét sừng sững trước mặt, bán kính vài ki-lô-mét, thậm chí không nhìn thấy rìa đâu cả.
Thay vì mô tả một ngọn núi, sẽ thích hợp hơn nếu mô tả nó như một sườn dốc cao đầy đá.
Trên núi không có cây cối nào cả, ngoại trừ một vài loại cỏ dại rải rác, bụi rậm và loài rêu không tên, cộng với những viên sỏi đủ loại kích cỡ và hình dáng kỳ lạ.
Những viên sỏi này lộ ra bên ngoài lớp đất mềm, phủ lên từng tấc đất trên sườn đồi một khối màu đen.
Hơn nữa, địa hình sườn đồi dốc, khắp nơi đều có đá lạ nên rất khó tìm được chỗ đặt chân.
Lâm Phong hít một hơi khí lạnh, chân run rẩy, không khỏi rùng mình.
"Lâm Phong, đừng choáng váng, nhanh chóng đuổi theo!"
Trác Tây Thứ Nhân đã nhấc chân đi về phía trước, thấy Lâm Phong không đi theo, anh ta quay đầu lại thúc giục.
Khi đào Đông Trùng Hạ Thảo ngoài tự nhiên, điều cấm ky nhất là bị tụt lại phía sau và hành động một mình.
Mặt khác, Lâm Phong là người mới, cho nên nhất định phải tập trung và theo sát phía sau, nếu không sẽ có những nguy hiểm không xác định bất cứ lúc nào.
Lâm Phong hít sâu một hơi, vội vàng đi theo.
Nhiệt độ dường như càng ngày càng thấp, anh gần như đông cứng thành băng khi đứng yên, anh tăng tốc để đuổi kịp Trác Tây Thứ Nhân, cố gắng sưởi ấm bản thân.
Khúc Bố đi phía trước, lấy trong tay ra một chiếc xẻng nhỏ, tìm một con dốc nông làm chỗ đặt chân, chuẩn bị đi lên núi.
Lúc này, Lâm Phong và Trác Tây Thứ Nhân cũng đi theo sau.
Lâm Phong đã mệt đến thở hổn hển, anh người xuống, thở dốc.
Trác Tây Thứ Nhân trông có vẻ thoải mái, anh ta cũng lấy ra một cái xẻng nhỏ bên thắt lưng, duỗi tay, nóng lòng muốn thử.
"Lâm Phong, cậu còn có thể theo kịp không?”
Anh ta quay đầu lại, nhìn Lâm Phong rồi mỉm cười hỏi.
Lâm Phong đứng thẳng dậy, quay sang nhìn Trác Tây Thứ Nhân đang cười toe toét, không biết anh ta đang lo lắng hay hả hê.
"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không bị anh bỏ lại phía sau đâu!"
Lâm Phong cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, nghiến răng nghiến lợi trả lời, vẻ mặt kiên quyết.
Trác Tây Thứ Nhân thậm chí còn cười khoa trương hơn, giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong.
Sau đó anh ta nhấc chân đi theo phía sau Khúc Bố.
Khúc Bố đã đi lên sườn đồi, đang cúi xuống cẩn thận tìm kiếm từng bụi cây và nhổ cỏ xung quanh mình trong khi di chuyển. Lâm Phong siết chặt ba lô, lấy ra một cái xẻng nhỏ đi theo, anh cũng làm theo Khúc Bố, cúi người tìm kiếm.
Mười phút sau, họ không tìm thấy gì, mặc dù Lâm Phong không bị bỏ lại phía sau, nhưng anh đã thấy chóng mặt, mắt hiện đầy sao.
Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân ở phía trước chỉ cách anh vài mét, hai người họ vẫn đang cúi người, nhìn trái nhìn phải từng tấc đất dưới chân, không có ý định nghỉ ngơi.
Lâm Phong không quan tâm nhiều như vậy, anh tìm một tảng đá lớn hơn ngồi xuống.
"Lâm Phong, cho..."
Trác Tây Thứ Nhân không biết từ lúc nào đã dừng lại, đi theo phía sau Lâm Phong, đưa Lâm Phong một cái túi giấy.
Lúc này Lâm Phong thật sự cảm thấy đói bụng, bụng cồn cào khó chịu.
Anh gật đầu cảm ơn Trác Tây Thứ Nhân, lấy hai cái, cho vào miệng và nhai.
"Trác Tây Thứ Nhân, anh và Khúc Bố làm thế nào tìm được Đông Trùng Hạ Thảo nhanh như vậy?”
Trác Tây Thứ Nhân đang định tiến lên thì bị Lâm Phong ngăn lại.
Anh ta dừng bước, lấy ra một cái màn thầu cho vào miệng, đi tới ngồi đối diện Lâm Phong.
"Lâm Phong, có phải cậu đang lo lắng không?”
Trác Tây Thứ Nhân lại mỉm cười, nhìn Lâm Phong nở nụ cười xấu xa.
"Tôi đã nói với cậu rồi, đào Đông Trùng Hạ Thảo thật sự không phải là chuyện người bình thường có thể chịu đựng được."
Vừa nói anh ta vừa sờ sờ vào khóe miệng, lấy một cái màn thầu khác cho vào miệng, nhai thật mạnh. Lâm Phong cũng cười khổ, không biết trả lời anh thế nào.
Trác Tây Thứ Nhân đến giờ vẫn luôn cà khịa mình.
"Để tôi nói cho cậu biết, nếu muốn đào Đông Trùng Hạ Thảo, trước tiên phải biết tìm được đầu cỏ."
Trác Tây Thứ Nhân cuối cùng cũng lên tiếng, có vẻ như anh ta đã quyết định bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm của mình.
Lâm Phong bỗng nhiên có hứng thú.
"Đầu cỏ, đầu cỏ gì?"
"Đầu cỏ là đầu của Đông Trùng Hạ Thảo nhô lên khỏi mặt đất."
Trác Tây Thứ Nhân nuốt miếng màn thầu trong miệng, làm ra một ví dụ.
Trong khi nói, anh ta giơ ngón trỏ lên, làm ra động tác áng chừng.
Lâm Phong gật đầu, cảm thấy có lý.
"Nhưng đầu cỏ của Đông Trùng Hạ Thảo rất nhỏ, cùng màu với cỏ nên rất khó để những người đào cỏ không có kinh nghiệm phát hiện..."
Trác Tây Thứ Nhân tiếp tục bổ sung, giải thích chỉ tiết hơn.
Lâm Phong nghe xong, cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào người.
Đầu cỏ rất nhỏ, cùng màu với cỏ.
Anh cúi đầu nhìn những mầm cỏ dưới chân, giống như mỗi mầm cỏ đều giống như một cây Đông Trùng Hạ Thảo, anh muốn ngất đi cho rồi.
Thảo nào vừa rồi anh không tìm được một cây Đông Trùng Hạ Thảo nào.
Theo như Trác Tây Thứ Nhân nhói, đầu cỏ của Đông Trùng Hạ Thảo phải có màu xanh.
Anh còn tưởng rằng Đông Trùng Hạ Thảo chôn dưới đất không đào lên cũng vàng như Đông Trùng Hạ Thảo khô.