Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456: Tự Đào Đông Trùng Hạ Thảo

Chương 456: Tự đào Đông Trùng Hạ Thảo Chương 456: Tự đào Đông Trùng Hạ ThảoChương 456: Tự đào Đông Trùng Hạ Thảo

"Tổ Đông Trùng Hạ Thảo?!"

Lâm Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trát Tây Thứ Nhân, anh cảm nhận được bầu không khí đang căng thẳng.

Hồi nhỏ đi câu cá ở quê, anh biết cá cá sẽ tụ tập thành từng đàn, người ta gọi là "tổ cá".

Phải chăng Đông Trùng Hạ Thảo cũng giống như đàn cá, xuất hiện theo đàn?

Nhịp tim của Lâm Phong cũng tăng nhanh, anh xoay người ngồi xổm ở phía sau Khúc Bố, cẩn thận quan sát từng động tác của ông ấy, không dám thở mạnh, sợ Đông Trùng Hạ Thảo hoảng sợ bỏ chạy.

Quả nhiên Khúc Bố đã bắt đầu cầm xẻng đào xuống, hình như phát hiện thêm một đầu cỏ.

Nhưng lần này ông ấy không buộc sợi dây đỏ vào đầu cỏ mà trực tiếp bắt tay vào làm.

Trát Tây Thứ Nhân ở bên cạnh cũng chăm chú nhìn mà không nói một lời.

Khúc Bố vừa rồi có kinh nghiệm nên lần này tăng tốc.

Thời gian trôi qua từng giây, Lâm Phong nhìn đến xuất thần.

Lúc này, thời gian dường như dừng lại, trôi qua rất chậm.

Cuối cùng, khi Khúc Bố cầm một cây đông trùng hạ thảo phủ đầy đất trong lòng bàn tay, bầu không khí cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Oa !" Trát Tây Thứ Nhân siết chặt nắm đấm, hét lên.

Lâm Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, thở dài một hơi, tìm một hòn đá ngồi xuống.

Khúc Bố phớt lờ hai người họ, tiếp tục lặp lại động tác đào Đông Trùng Hạ Thảo, dùng ngón tay cẩn thận làm sạch bùn khỏi Đông Trùng Hạ Thảo.

"Cây này lớn hơn cây vừa rồi!"

Lâm Phong nhìn rõ ràng, Đông Trùng Hạ Thảo trên tay Khúc Bố có màu vàng, dường như tỏa sáng lấp lánh, dày và dài như ngón tay giữa.

"Ừ,.."

Khúc Bố nhẹ nhàng đáp lại, lấy túi vải ra, cẩn thận bỏ Đông Trùng Hạ Thảo sạch sẽ vào đó, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ba ơi, lại đây uống nước đi!"

Trát Tây Thứ Nhân lấy ấm ra đưa cho Khúc Bố, ông ấy tìm một hòn đá, ngồi xuống đối diện Lâm Phong.

Khúc Bố cầm lấy ấm nước, ngửa cổ lên uống một ngụm lớn.

Lúc này Lâm Phong mới nhận ra trên mặt Khúc Bố đã lấm tấm mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng, giống như vừa chạy một quãng đường dài.

"Khúc Bố, chú ổn không..."

Anh giật mình, chưa bao giờ anh thấy Khúc Bố căng thẳng như hôm nay nên lo lắng hỏi.

Khúc Bố cất ấm nước đi, chỉ lắc đầu, dùng lòng bàn tay lau những giọt mồ hôi trên mặt.

Ông ấy không ngồi xuống mà khom lưng nằm bò cuống chỗ vừa rồi, lấp lại phần đất đã đào.

Rõ ràng đã mệt lắm rồi, sao không nghỉ ngơi đi chứ?

Lâm Phong cảm thấy hơi khó hiểu.

"Lâm Phong, chúng ta tiếp tục!"

"Đây là tổ Đông Trùng Hạ Thảo, gần đây hẳn là có khá nhiều!" Anh đang định lên tiếng gọi Khúc Bố nghỉ ngơi, nhưng Trát Tây Thứ Nhân đã ngắt lời anh.

Anh ta buông ba lô trong tay xuống, ngồi xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm dưới chân.

Cái gì, vẫn còn ư?

Lâm Phong giật mình, lập tức trở nên hưng phấn.

Không có gì ngạc nhiên khi Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân không muốn nghỉ ngơi dù chỉ một phút.

Lúc này anh tự xấu hổ không dám ngồi nữa, đặt ba lô tựa vào tảng đá, ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó, Lâm Phong đã có phát hiện.

Trên thảm cỏ xanh, một nụ cỏ xanh nhưng hơi vàng mọc thẳng ra.

Quả thực thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng khi so sánh kỹ càng, càng nhìn càng thấy khác, nó không tương thích với cỏ xung quanh.

“Trát Tây Thứ Nhân, anh qua đây nhìn..."

Lâm Phong quay lại và nói nhỏ với Trát Tây Thứ Nhân bên cạnh, giống như anh ta sợ đầu cỏ sẽ mọc ra rồi bỏ chạy.

Trát Tây Thứ Nhân nghe Lâm Phong gọi liên biết có gì đó không ổn, nên anh ta vội vàng đi tới.

"Có chuyện gì vậy, Lâm Phong?”

"Cậu phát hiện ra đầu cỏ của Đông Trùng Hạ Thảo rồi à?"

Anh ta hỏi thẳng, giống như đã đoán được.

Lâm Phong không lên tiếng, gật đầu thật mạnh với Trát Tây Thứ Nhân, sau đó nằm xuống và chỉ vào đầu cỏ mình vừa tìm thấy. Trát Tây Thứ Nhân hiểu ra, vội vàng ngồi xổm xuống tiến về phía trước vài bước, áp sát mặt vào xem xét.

Lâm Phong ở phía say nhìn, tim đập thình thịch, như muốn nhảy lên cổ họng.

Bỗng nhiên Trát Tây Thứ Nhân quay lại và cười tươi rói.

"Lâm Phong, may có cậu, cuối cùng cũng tìm được đầu cỏ Đông Trùng Hạ Thảo!"

Anh ta giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, không khỏi cảm thấy vui mừng.

"Ba ơi, bọn con tìm được một gốc khác!"

Trát Tây Thứ Nhân hét lên với Khúc Bố cách đó không xa, sau đó lấy ra một cái xẻng nhỏ, chuẩn bị bắt đầu bắt tay vào đào.

Khúc Bố nghe thấy liền vội vàng đi tới ngồi xổm xuống.

Ông ấy chỉ liếc mắt đã gật đầu xác nhận.

Trát Tây Thứ Nhân không thể kiêm chế được nữa, anh ta giơ xẻng lên chuẩn bị đào.

"Đợi đất"

Nhưng Khúc Bố đã đưa tay ra ngăn xẻng của Trát Tây Thứ Nhân.

Trát Tây Thứ Nhân khó hiểu, dừng lại hoang mang nhìn Khúc Bố.

"Lâm Phong, Đông Trùng Hạ Thảo này là do cậu phát hiện, nên phải do cậu đào lên."

Khúc Bố đột nhiên quay sang nhìn Lâm Phong, giải thích từng chữ một.

"Ồ, vâng vâng, sao con lại quên điều này cơ chứ!"

Trát Tây Thứ Nhân cười ngượng ngùng, gãi gãi sau đầu vì xấu hổ.

"Lâm Phong, đây là cây cậu tìm được, nên cậu đào lên đi!"

Ông ấy đưa cái xẻng cho Lâm Phong. “Tôi, tôi đào ư?”

Lâm Phong bối rối, trở tay không kịp trước sự thay đổi đột ngột này.

"Tôi vẫn chưa học cách đào, sợ là..."

Anh không dám nghĩ tới, vội xua tay, định từ chối.

"Đây là quy tắc, cậu không thể phá vỡt"

Lâm Phong vừa nói xong đã bị Khúc Bố cắt ngang, ông ấy nghiêm nghị nhìn Lâm Phong, giống như không thể chịu đựng được bất kỳ sự phản đối nào.

Lâm Phong thầm run trong lòng, anh nuốt lời định nói vào trong, không dám nói thêm gì nữa.

Khúc Bố hôm nay làm sao vậy, sao cứ quái quái thế nào ấy.

Anh thầm lẩm bẩm, không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra nhận lấy chiếc xẻng trong tay Trát Tây Thứ Nhân.

Trát Tây Thứ Nhân cười hài lòng, gật đầu với Lâm Phong.

"Lâm Phong, cậu quên phương pháp vừa rồi tôi dạy cậu rồi à?"

Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn đầu cỏ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Phong, nhướng mày nhìn anh, giống như đã sẵn sàng xem kịch hay.

Lâm Phong hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ lại.

"Sau khi phát hiện ra đầu cỏ, hãy cầm một cái cuốc hoặc xẻng nhỏ, bắt đầu đào cách đầu cỏ khoảng 12 đến 13 xăng-ti-mét."

Anh im lặng ngẫm lại những kỹ thuật mà Trát Tây Thứ Nhân vừa truyền cho anh.

Sau vài giây dừng lại, cuối cùng anh cũng lấy hết can đảm để đào xuống bùn xung quanh bãi cỏ, cổ tay hơi run lên vì căng thẳng.

Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân ở bên cạnh không lên tiếng, chỉ nhìn anh chăm chú, bầu không khí trở nên đè nén.

Sau khi Lâm Phong đào xuống vài xẻng, có can đảm hơn một chút, học theo động tác vừa rồi của Khúc Bố chỉ đào xung quanh đầu cỏ, cẩn thận đào xung quanh đầu cỏ.

Vài phút sau, cây Đông Trùng Hạ Thảo tươi mới cuối cùng cũng xuất hiện trên tay anh, tựa như nó sẽ sống lại bất cứ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment