Chương 467: Giấc mơ kỳ lạ
Chương 467: Giấc mơ kỳ lạChương 467: Giấc mơ kỳ lạ
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh đang mím môi mỉm cười, sau đó nhìn Thiến Thiến, anh không kìm được bật cười.
"Được rồi, được rồi, ba và mẹ con đi thu dọn đồ đạc, con tiếp tục vẽ đi."
Lâm Phong nói xong thì liếc nhìn Khương Y Thanh rồi quay người cất chén đĩa.
Khương Y Thanh hiểu ý, cũng đi thu dọn hành lý.
Chín giờ tối, khi Lâm Phong và Khương Y Thanh cuối cùng cũng sắp hoàn thành việc mình đang làm thì Thiến Thiến duỗi tay vuốt vuốt tóc mình.
"A, cuối cùng vẽ xong!"
Cô nhóc cầm bức tranh trên bàn lên, đặt trước mặt mình, ngắm nhìn bức tranh đầy vẻ hài lòng.
Lâm Phong và Khương Y Thanh đi tới, cũng tò mò nhìn bức tranh.
"Thiến Thiến, mau nói cho ba mẹ biết con đang vẽ gì vậy?"
Lâm Phong nháy mắt với Thiến Thiến, mỉm cười khen ngợi cô nhóc.
"Con vẽ ba ba kết hôn với mẹ nhai"
Vẻ mặt Thiến Thiến đầy tự hào, lớn tiếng giới thiệu.
Cô nhóc nhìn Lâm Phong, sau đó quay sang nhìn Khương Y Thanh, ngẩng cao cái đầu nhỏ của mình, chờ hai người khen ngợi.
Khương Y Thanh đỏ mặt lè lưỡi, chỉ cười không nói gì hết.
"Mẹ thật hết cách với con..."
Cô lẩm bẩm gì đó rồi quay người rời đi, tiếp tục bận rộn với việc trước mắt.
Thiến Thiến hơi thất vọng, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Phong.
"Thiến Thiến, con vẽ đẹp lắm!" Lâm Phong cười không khép được miệng, hôn mạnh lên mặt Thiến Thiến.
"Ba ba phải đóng khung bức tranh này, treo nó trong phòng của chúng tai"
Anh cầm bức tranh trong tay, cẩn thận chiêm ngưỡng, không giấu giếm sự thích thú của mình đối với nó.
Thiến Thiến lúc này tràn ngập niềm vui, nhảy chân sáo đi tìm Khương Y Thanh.
Cô nhóc cũng có nhiều món quà nhỏ muốn mang về Thượng Hải, nên cùng Khương Y Thanh gói ghém chúng lại.
"Thiến Thiến, đi tắm sớm với mẹ nào, sáng mai chúng ta phải dậy sớm."
Lâm Phong nhìn bóng lưng của Thiến Thiến dặn dò.
Buổi tối, Thiến Thiến ngoan ngoãn đi ngủ sớm với Khương Y Thanh.
Lâm Phong thấy đồ đạc đều đã thu dọn xong, tắm rửa một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng có tiếng gõ cửa khiến Lâm Phong cảm thấy hơi mơ màng.
"Cốc cốc cốc..."
Lại có thêm vài tiếng gõ cửa, âm thanh rất nhẹ nhưng rất nhịp nhàng.
Lâm Phong tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng nghe kỹ lại thì đúng là tiếng gõ cửa.
Trong màn đêm đen kịt, có người đang gõ cửa ngoài lều.
Anh đứng dậy không cần suy nghĩ, bước ra mở cửa.
Người ngoài cửa khuôn mặt đầy mồ hôi bước vào, lo lắng nhìn Lâm Phong.
"Lâm Phong, tôi có việc muốn tìm anh, anh mai đi cùng tôi!"
"A Phổ, sao lại là anh?"
Lâm Phong hoàn toàn không nghe được đối phương nói gì, khi nhìn thấy khuôn mặt của A Phổ, anh kinh ngạc đến đầu kêu "ong ong".
"Có chuyện gì mà anh đến muộn thế?"
Anh cố gắng bình tĩnh, mở rèm cửa ra, nương theo ánh trăng xác nhận lại một khuôn mặt một lần nữa.
Dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ, hiện ra một khuôn mặt tròn trịa phủ đầy những giọt mồ hôi, đang nhìn anh với đôi mắt mở to đỏ hoe.
Đó là A Phổi
Đã muộn thế này rồi, sao anh ta lại đến?
"Không kịp giải thích rồi, nhanh đi theo tôi!"
A Phổ dường như đang vội, có chuyện gì đó quan trọng muốn nói với Lâm Phong.
A Phổ kéo tay Lâm Phong, đi ra khỏi cửa. đau đớn vô cùng.
"A Phổ, có chuyện gì cứ nói, Thiến Thiến và Khương Y Thanh vẫn còn ở nhà, tôi không thể đi cùng anh!"
Lâm Phong không quan tâm đến cơn đau ở cổ tay, giựt mạnh tay về, cố gắng thoát khỏi tay A Phổ.
A Phổ đột nhiên buông tay ra, Lâm Phong đứng không vững, ngửa người ra sau, kinh hãi hét lên, trong nháy mắt, anh cảm giác như mình rơi xuống vách đá, rơi xuống rất nhanh.
"A.."
Trái tim anh trầm xuống, anh đột nhiên mở mắt ra.
Hóa ra chỉ là một giấc mơI
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, giống như được tái sinh.
Trong phòng tối đen như mực, anh lấy chiếc đồng hồ dưới gối xem, mới năm giờ rưỡi sáng.
Thật là một giấc mơ kỳ lại
Tại sao tự nhiên mơ thấy A Phổ?
Lâm Phong lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, không thể ngủ được nữa.
Đồng hồ báo thức được cài đặt là sáu giờ sáng, anh có nửa giờ để dậy chuẩn bị bữa sáng, sau đó chờ Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân đến đón.
Lâm Phong lấy điện thoại di động ra, tắt đồng hồ báo thức, mặc quần áo vào.
Bên ngoài lều, đỉnh núi phía đông đã đã hơi chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
Thêm một ngày thời tiết đẹp lại tới.
Lâm Phong nghiêng đầu hít sâu một hơi.
Trong không khí buổi sáng mát mẻ, mùi thơm của cỏ xanh đặc biệt ngọt ngào, sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Anh quay lại lều, tắm rửa nhẹ nhàng và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Ngoại trừ vài quả trứng và một ít bột mì, thì cả nhà họ đã ăn hết những thực phẩm cuối cùng.
Lúc Lâm Phong làm xong món bánh trứng đủ cho ba người thì trời đã sáng.
Lúc này, Thiến Thiến và Khương Y Thanh cũng đã thức dậy.
"Ba ba, ba làm món gì ngon vậy?”
Ngay khi Thiến Thiến mở mắt ra, cô nhóc đã bị mùi thơm của bánh kếp tràn ngập khắp phòng thu hút.
"Con đoán thử xem có phải là món con thích ăn hay không?”
Lâm Phong giả vờ thần bí, cố ý khiến Thiến Thiến thèm ăn mà thức dậy.
Quả nhiên Thiến Thiến lập tức tỉnh dậy hẳn, lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, vẻ lười biếng vừa mới tỉnh dậy của cô nhóc đã bị cuốn đi sạch.
"Mẹ ơi, chúng ta nhanh thức dậy thôi!"
"Hôm nay chúng ta phải ra ngoài sớm, không thể nằm trên giường!"
Cô nhóc quay sang nhìn Khương Y Thanh, vẻ mặt nghiêm túc như một bà cụ non.
Chẳng mấy chốc, khi ba người họ ăn sáng xong thì đã gần bảy giờ.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, nhiệt độ cũng dần tăng lên.
Lâm Phong thu dọn gọn gàng, cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi cho Khúc Bố.
"Tin tin tin...'
Anh vừa nhấc điện thoại lên, ngoài cửa vang lên tiếng còi chói tay, càng lúc càng gần.
Thiến Thiến là người đầu tiên nghe thấy, biết Khúc Bố đến đón họ rồi, nên vội vàng chạy ra ngoài lêu.
Lâm Phong và Khương Y Thanh cũng đi theo sau.
Bên ngoài lều, Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân vừa xuống xe, mỉm cười nhìn họ.
"Lâm Phong, đều đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Khúc Bố bế Thiến Thiến lên, hất cằm chỉ vào lêu.
"Bác Khúc Bố, tối hôm qua con và ba mẹ đã thu dọn xong hết rồi ạ!"
Thiến Thiến trả lời Khúc Bố, cái đầu nhỏ ngẩng cao lên tự hào.
"Thiến Thiến giỏi quá!"
Khúc Bố gật đầu với Thiến Thiến, rồi nhìn sang Lâm Phong.
"Vậy chúng ta đừng chậm trễ nữa, nhanh xuất phát thôi!" Ông ấy trước giờ làm việc gì cũng mạnh mẽ vang dội, xuất phát sớm để tránh trên đường xảy ra sự cố.
"Ừ, để tôi giúp mọi người mang hành lý!"
Trát Tây Thứ Nhân cũng đến, theo vào trong lều.
Mười phút sau, Thiến Thiến và mọi người ngồi trên xe bán tải, cô nhóc hào hứng nhìn xung quanh.
Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân ngồi phía trước, thắt dây an toàn.
"Xong rồi, xuất phát thôi!"