Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493: Đại Kết Cục (2)

Chương 493: Đại kết cục (2) Chương 493: Đại kết cục (2)Chương 493: Đại kết cục (2)

Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh.

Sau khi Thiến Thiến đi nhà trẻ, Lâm Phong và Khương Y Thanh cuối cùng cũng có thế giới thuộc về riêng mình.

Kể từ khi nút thắt trong lòng được cởi bỏ, Khương Y Thanh đã trở nên vui vẻ, hạnh phúc hơn rất nhiều.

Cô đã hoàn toàn buông bỏ công việc trong studio và giao nó cho người khác, trong khoảng thời gian này, cô dành toàn bộ thời gian để làm bạn với Thiến Thiến và Lâm Phong.

Kể từ sau khi trở về từ Tây Tạng, sự nghiệp của Lâm Phong ngày càng thăng hoa.

Hiện tại toàn bộ trong nhà đều là Lâm Phong bên trong Khương Y Thanh bên ngoài.

Mà đợi đến khi thực sự rảnh rỗi, Khương Y Thanh cảm thấy mình nhàn rỗi đến hoảng.

Khương Y Thanh liên tục nói với Lâm Phong nghe ý định muốn ra ngoài làm việc của mình, tuy nhiên sau khi Lâm Phong cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Khương Y Thanh, cũng như sợ hãi những ác mộng trước kia lại tái phát lân nữa, thì không đồng ý.

Tình trạng này cứ lặp đi lặp lại suốt một năm, cho đến khi Khương Y Thanh rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Tiếp tục thế này không ổn, chẳng lẽ mình cứ phải ở trong nhà suốt sao?"

Khương Y Thanh lẩm bẩm, suy nghĩ một lúc rồi quyết định tìm việc gì đó làm.

"Đinh đỉnh ! đong đong !" Đồng hồ báo thức trong điện thoại di động trên bàn reo lên, đã đến giờ đi đón Thiến Thiến.

Khương Y Thanh nhanh chóng đứng dậy thay quần áo, lấy điện thoại di động và ví tiền bỏ vào túi xách nhỏ, sau đó rời khỏi nhà đi đón Thiến Thiến tan học.

Hiện tại, Thiến Thiến đã cuối cấp, vóc dáng cũng cao lớn không ít, tài năng hội họa càng được phát triển toàn diện, giờ đây đã trở thành chiêu bài sống trong nhà trẻ.

Khi tan trường, không ít giáo viên trông thấy Thiến Thiến đều cao hứng chào hỏi cô bé.

Trông thấy Thiến Thiến từ xa tới, mọi người đều mỉm cười chào đón.

"Thiến Thiến tan học rồi đó à, ngày mai gặp lại nhé, ở nhà phải ngoan ngoan nghe lời của mẹ, cô giáo ở trường chờ eml"

"Biểu hiện của Thiến Thiến hôm nay rất là tốt, ngày mai cũng phải tiếp tục duy trì như vậy nhé, bye byel"

"Bạn nhỏ Thiến Thiến có mẹ tới đón rồi này, mau đi đi!"

Trên mặt của mỗi một người đều tràn đầy nhiệt tình chào hỏi với Thiến Thiến, một năm trôi qua lúc đầu cô bé còn có chút không thích ứng, còn bây giờ đã hết sức quen thuộc với sự chào hỏi của mỗi giáo viên.

Nghe thấy mẹ đến đón mình xong, Thiến Thiến hanh chóng nhìn về phía bên kia ngã tư đèn giao thông.

Quả nhiên, từ xa đã trông thấy được bóng dáng của Khương Y Thanh.

"Ma mal"

Cô nhóc chạy nhanh về phía Khương Y Thanh.

Cô bé hiện tại đã không còn như xưa, chiều cao và cân nặng đều thay đổi rất nhiều, lúc này đột nhiên chạy lại ôm Khương Y Thanh, làm xuất hiện lực va chạm khá lớn, suýt chút nữa đã làm Khương Y Thanh ngã xuống mặt đất.

Cả hai va vào nhau, sự trống rỗng bên trong trái tim Khương Y Thanh lập tức được lấp đầy, cô âu yếm đưa tay ra, xoa đầu Thiến Thiến, dịu dàng hỏi.

"Bảo bối của mẹ ở trong nhà trẻ đã ăn quen chưa? Có nghe lời giáo viên không, hôm nay có vui không?"

Những câu hỏi này ngày nào cũng lặp đi lặp lại, thế nhưng cả hai đều không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Một người hỏi một người đáp.

Đi vê phía đối diện đèn giao thông, ấm áp biết bao.

"Ma ma muốn nghe ý kiến của con."

Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Y Thanh quyết định hỏi ý kiến Thiến Thiến vấn đề này.

Suy cho cùng, nếu như cô ra ngoài làm việc, ở một mức độ nào đó, thời gian cô dành cho bạn nhỏ sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.

"Sao vậy ạ? Ma ma nói cho con nghe đi."

Lúc này, Thiến Thiến đang gặm cây kem vừa mua, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh lập tức một năm một mười nói chuyện mình muốn ra ngoài đi làm cho Thiến Thiến nghe, đồng thời tỉ mỉ quan sát phản ứng của cô bé.

Không khí tựa hồ trở nên yên tĩnh hơn, Thiến Thiến ngừng ăn kem, ngẫm nghĩ rồi đột nhiên nói.

"Ma ma, có phải ma ma ở nhà đến chán rồi phải không?”

Bỗng nhiên bị một câu của Thiến Thiến chỉ ra mấu chốt của vấn đề, làm Khương Y Thanh khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Tuy nhiên Khương Y Thanh vẫn quyết định nói ra sự thật. Cô nhẹ gật đầu, ôn nhu nói.

"Ở nhà, mỗi ngày ma ma đều rất nhàn rỗi, nếu còn cứ tiếp tục như vậy ma ma sẽ không chịu được nổi nữa, cho nên ma ma muốn đi ra ngoài làm việc, có thể chứ?"

Khương Y Thanh nhìn Thiến Thiến, nghiêm túc nói.

Thiến Thiến gật đầu, nói chuyện một hồi cùng với Khương Y Thanh, bên trong nội tâm chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu ở nhà nhàn rỗi, không nhất định cứ phải đi ra ngoài mới làm được việc nhai

Hiện tại có không ít bạn nhỏ, trong nhà đều có thêm em trai, em gái!

Một người cũng cảm thấy cô đơn, không bằng để ma ma sinh thêm một em bé nữa!

Sau khi hạ quyết tâm, Thiến Thiến đột nhiên đưa tay ra, kéo tay Khương Y Thanh.

"Sao rồi?"

Khương Y Thanh nghiêng đầu, nhìn Thiến Thiến hỏi.

"Nếu ma ma không muốn nhàm chán, Thiến Thiến có một cách này!"

Một mặt rắm thúi của Thiến Thiến lập tức làm cho Khương Y Thanh cảm thấy hiếu kỳ.

"Cách gì vậy?"

Khương Y Thanh cúi người, nhẹ nhàng hỏi.

"Ma ma sinh cho Thiến Thiến một em trai hoặc em gái đi, như vậy ma ma sẽ có bạn, mà Thiến Thiến cũng có người chơi cùng."

Trẻ con luôn luôn nói lời kinh người, không biết mình đang nói cái gì, lời này ngược lại để Khương Y Thanh đỏ mặt! Muốn mạng, con bé này đến cùng có biết là mình đang nói cái gì không vậy?!

Sinh thêm một đứa nữa sao? 2 ?

Ngay từ đầu Khương Y Thanh chưa bao giờ có suy nghĩ phương diện này, bây giờ được Thiến Thiến nhắc nhở, ý nghĩ này liền hiển hiện trong đầu, không thể gạt đi được.

Điều làm Khương Y Thanh cảm thấy kinh ngạc đó là, ấy vậy mà bản thân cô lại động tâm!

Lúc trước khi cô mang thai Thiến Thiến bị bệnh, mặc kệ là mang thai hay là sinh con, thậm chí là sau khi Thiến Thiến chào đời, sự tham dự của cô trong cuộc đời Thiến Thiến là quá ít, người làm mẹ như Khương Y Thanh khó tránh khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Khương Y Thanh lập tức cảm thấy hổ thẹn không thôi.

Cô nợ Thiến Thiến rất nhiều, còn chưa kịp bù đắp xong, chưa gì đã nghĩ đến việc sinh con thứ hai, quả thực là không thể tha thứ được.

Huống hồ lần này nếu như bị Lâm Phong biết, nhất định anh ấy cũng sẽ không đồng ý.

Với suy nghĩ như vậy trong lòng, Khương Y Thanh lập tức ngồi xổm người xuống, nghiêm túc xoa đầu Thiến Thiến, dặn dò không nên suy nghĩ nhiều, sau đó mang Thiến Thiến về nhà.

Lúc Lâm Phong trở về đã là tám giờ tối.

Khương Y Thanh ở trong bếp nấu ăn, một năm ở nhà, cô đã học được tám, chín phần mười kỹ năng nấu nướng.

Cửa bếp đóng lại, Lâm Phong ở bên ngoài trò chuyện với Thiến Thiến, vì cửa bếp đã đóng cho nên hoàn toàn không thể nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Khương Y Thanh chỉ có thể thỉnh thoảng trông thấy Lâm Phong và Thiến Thiến nhìn về phía mình thông qua cửa sổ phòng bếp, thần sắc có một chút khó lường.

"Vậy nhé, một lời đã định."

Thiến Thiến cười hì hì nháy mắt với Lâm Phong, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng tuyệt đối không được nói là do con nói đó, em trai hoặc em gái của Thiến Thiến giao cho ba ba đói!"

Lúc này, Khương Y Thanh từ trong phòng bếp đi ra, cả hai tức khắc ngậm miệng lại, ăn ý không nói thêm gì nữa.

Bữa ăn kết thúc trong không khí trò chuyện vui vẻ của gia đình.

Buổi tối sau khi dạy kèm cho Thiến Thiến xong, sau khi căn dặn cô nhóc đánh răng rửa mặt, rửa mặt hoàn tất lên giường đi ngủ, lại đọc truyện cổ tích trước khi ngủ.

Thực hiện hết một loạt quá trình này xong cũng đến 9 giờ 30 phút buổi tối.

Khương Y Thanh mệt mỏi tắm rửa nằm trên giường, lại không ngờ phát hiện hôm nay Lâm Phong đã tắt đèn sớm.

"Anh mệt lắm à?"

Khương Y Thanh nghi ngờ hỏi.

Lâm Phong lắc đầu, nhìn chằm chằm Khương Y Thanh suy nghĩ một lát, khóe miệng chậm rãi cong lên.

"Những ngày này em vất vả rồi."

Lâm Phong cười, dịu dàng nói.

Kể từ khi buông mọi chuyện một thời gian đến nay, Khương Y Thanh đã từ chức, một mực ở nhà giúp chồng dạy con.

Điều này với những người con gái bình thường khác có thể không có vấn đề gì, nhưng đối với một người phụ nữ mạnh mẽ và đầy tham vọng như Khương Y Thanh mà nói, chuyện này không khác gì một loại cực hình.

Lâm Phong cũng từng nghĩ tới, không bằng dứt khoát để cô đi ra ngoài làm việc cho rồi.

Nhưng mỗi lần ý nghĩ này xuất hiện tại trong đầu, đều bị Lâm Phong ném đi sạch.

Làm sao anh có thể yên tâm cho được?

Bản thân đã trải qua cảm giác mất đi một lần, Lâm Phong không muốn trải qua lại lần thứ hai.

Như vậy để anh thay đổi phương pháp giải quyết vấn đề đi.

"Anh đột nhiên nhìn em làm gì thế?"

Bỗng nhiên bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, Khương Y Thanh lập tức cảm thấy hai má mình hơi nóng lên.

Hai người nói cho cùng cũng đã là vợ chồng già rồi.

Một năm qua hai người cũng phát sinh qua không ít quan hệ.

Sự phấn khích ban đầu đã thay bằng thản nhiên tiếp nhận.

Khương Y Thanh tự nhận bản thân xem như đã hiểu rõ về nhau, , vậy mà hôm nay bỗng nhiên bị ánh mắt Lâm Phong nhìn như vậy, Khương Y Thanh vẫn cảm thấy tim mình đập dữ dội.

Người này, không có việc gì sao lại nhìn mình như vậy?

Lâm Phong cười không nói lời nào, chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Y Thanh thêm lần nữa, sau đó trầm giọng nói.

"Sao vậy? Anh nhìn vợ của mình cũng không được à?"

Khương Y Thanh:..............

"Nói chuyện cẩn thận, đừng ở đấy nói nhảm, nếu không em sẽ không để ý tới anh nữa!"

Khương Y Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói.

Người này, có việc thì nói đi, đến giờ còn ở đấy cợt nhảiI

"Không có gì, anh cảm thấy hiện tại chúng ta có tiền lại có thời gian, huống hồ Thiến Thiến chỉ có một mình cô đơn quá, không bằng chúng ta sinh cho con một em trái hay em gái đi?"

Lâm Phong thăm dò hỏi.

Khương Y Thanh nghe vậy thì rất bất ngờ.

Ý nghĩ cô mới vất vả đè được xuống, lúc này lại một lần nữa bốc lên!

"Anh không sợ việc này sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cho Thiến Thiến sao? Lỡ như bị người nói anh trọng nam khinh nữ thì thế nào? Còn có, em cảm thấy hiện tại chưa phải là lúc chúng ta nên sinh đứa thứ hai..."

Khương Y Thanh thực sự đã suy nghĩ rất nhiều, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu cô.

Cô cau mày, tỏ vẻ lo lắng.

Chỉ là lời còn chưa nói hết, trên tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Kia là ...

Tay của Lâm Phong.

"Hửm?"

"Trong cuộc sống, có rất nhiêu chuyện đều phát sinh bên ngoài kế hoạch."

Lâm Phong cười nói.

"Vẻ đẹp của cuộc sống không phải là sống trong khoảnh khắc sao?"

Lâm Phong cười cười, bàn tay nắm lấy tay Khương Y Thanh, thuận tay dùng sức kéo một phát, Khương Y Thanh ngã vào lồng ngực anh.

Khương Y Thanh vốn còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng một giây sau đã bị Lâm Phong khóa môi lại.

Nhân sinh đặc sắc, không ai có thể trải qua hết mọi chuyện trong chốc lát được, sống là phải trải qua đủ loại chuyện ngoài ý muốn, không phải sao?

Tương lai rất dài.

Chỉ cần trái tim của cả hai dành cho nhau, vậy là đủ.

Đêm hôm nay, thật là một đêm sâu lắng lại mỹ lệ.

Bình Luận (0)
Comment