Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 46


Thời gian lơ đãng trôi đi, mặt trời di chuyển kéo theo dòng chảy của thời gian.Một cái túi tiền thêu hoa mẫu đơn nở rộ được khâu lại, chậm rãi thành hình dưới đôi tay linh của Phó Yên.

Phó Yên lại qua lật lại kiểm tra, vừa lòng mà buông thành phẩm xuống.


Nàng đứng lên duỗi người, hoạt động thân thể cứng ngắc của mình.A Giản thông minh và có thể tập trung sự chú ý trong một khoảng thời gian rất lâu, giờ này còn đang học tập tên của Phó Yên và tên cha mẹ.Phó Yên dịu dàng dò hỏi: “A Giản có đói bụng không?”Tiêu Giản ngừng tay đang cầm nhánh cây vẽ chữ, sờ sờ vào bụng nhỏ thấy xẹp lép.

Gật đầu nói đói bụng.Phó Yên duỗi tay xoa đầu cậu bé “Đi ăn bánh đi! Đệ ăn lót dạ trước, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.”Tiêu Giản còn nhỏ tuổi, mới ăn sủi cảo vài lần, trong trí nhớ chính là mỗi năm tới đêm giao thừa, thẩm thẩm nhà trưởng thôn sẽ mang hai chén sủi cảo cho bọn họ ăn, bánh lớn màu trắng bên trong có nhân thịt, ăn ngon cực kỳ.Tiêu Giản lấp đầy cái bụng nhỏ, Phó Yên đuổi cậu bé tiếp tục đi ra sân chơi, còn nàng bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.Dạ dày heo, phổi heo ăn kèm với măng, nấm cùng nấu thành món canh, hầm trong lửa nhỏ.Băm nhỏ thịt heo thành thịt băm, kết hợp với cải trắng băm nhỏ, trứng gà, đậu hũ khô, tất cả cùng băm nhỏ, thêm gia vị vào, quấy đều.

Nhân sủi cảo chuẩn bị xong được đặt sang một bên, nàng rửa sạch bàn ăn, lấy chày cán bột ra cán, không ngừng nhào bột để bột quánh lại, sau khi cắt ra một cục bột nhỏ, một tay cầm cục bột xoay tròn, một tay cầm chày cán bột vê thành vỏ bánh sủi cảo hình tròn.Phó Yên nhanh tay bọc nhân lại, một đám sủi cảo trắng trẻo mập mạp giống như thỏi bạc sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề.Sắc trời dần tối, Tiêu Giản thu dọn đồ vật trong sân mang về phòng, “Cốc, cốc, cốc” cửa viện bị gõ vang.“Là ai?” Tiêu Giản đi ra sau cửa dò hỏi.Trên tay Phó Yên đều là bột mì không tiện đi mở cửa, liền đi tới cửa phòng bếp nhìn.“Là ta, Tôn Trường Minh.” Ngoài cửa truyền đến giọng nam nhân trầm thấp.“Tẩu tử, là Trường Minh thúc thúc tới!” Tiêu Giản vui mừng, sau khi nhìn thấy Phó Yên gật đầu mới chạy ra mở cửa.Tôn Trường Minh mang theo hai cái giỏ nhỏ đi vào.“Sư phụ.” Phó Yên rửa tay sạch sẽ đi ra.Tôn Trường Minh đưa một cái giỏ cho Phó Yên, đều là tiền đồng, “Đây là tiền bán thịt heo hôm nay thu được.

Đầu heo nặng mười cân, giá mười đồng một cân, bán được một trăm đồng; chân heo hai mươi đồng một cái, tổng được 80 đồng; thịt heo mười ba đồng một cân, 58 cân, người dân trong làng mua 36 cân.

Số thịt còn lại mười đồng một cân, còn có một ít xương cốt nội tạng tiết heo thì tính 30 đồng, đều cho Tôn Thế Xuân mang đi.


Nơi này tổng cộng là 898 đồng, ngươi đếm đi.”Giá cả này đã được Tiêu Liệt cùng Tôn đồ tể thỏa thuận xong, Phó Yên cũng nghe Tiêu Liệt nói.

Nếu đã là bạn bè thì đương nhiên nàng sẽ không so đo nhiều hay ít, huống chi sư phụ chăm lo cho hai anh em nhà này nhiều năm như vậy, sao có thể đụng vào số tiền này chứ.Phó Yên tiếp nhận cái giỏ rồi nói: “Không cần đếm, sư phụ vất vả giúp đỡ chúng ta suốt một ngày, mau tiến vào nghỉ ngơi một chút.”Tiêu Giản dắt Trường Minh thúc thúc đi vào trong phòng khách ngồi.Phó Yên rót một ly trà cho Tôn Trường Minh, Tôn Trường Minh tiếp nhận uống một ngụm rồi đặt ở một bên, “Không cần ngươi bận tâm đến ta, ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Có Tiêu Giản ở cùng ta là được.”Sau đó lại chỉ cho Phó Yên một cái giỏ khác bên chân: “Tiêu Liệt đem con mồi hôm nay bắt được để ở chỗ ta, hắn lên trên núi lấy đồ vật còn sót lại.


Đây là ba con gà rừng cùng một con thỏ hoang đã lột da hắn bảo ta làm thịt trước rồi mang lại đây, nói là để dự trữ cho cả nhà ăn.”“Ta hiểu rồi, vậy sư phụ cứ tự nhiên.” Phó Yên không hề khách sáo với sư phụ, mang theo giỏ con mồi đi vào nhà kho, tiền thì mang vào căn phòng phía đông của bọn họ cất cẩn thận.Tiêu Liệt biết Phó Yên không thích để thịt lâu, thích ăn đồ tươi ngon.

Vừa lúc trong nhà có thể săn thú, hắn cứ một hai ngày liền mang đồ tươi về, gà rừng mang về còn có thể nuôi thêm hai ngày, khi  nào muốn ăn thì giết thịt..

Bình Luận (0)
Comment