Tìm kiếm hỏi thăm 2
Tiêu Liệt nói với gã sai vặt: “Tiểu ca ngươi đợi đã, cửa hàng chúng ta khai trương ngày 18 tháng 5, trong ba ngày đầu tiên sẽ giảm giá toàn bộ 20%, nhưng mỗi điểm tâm trình tự chế tác tinh xảo phức tạp, cho nên số lượng có hạn, tới trước thì được. Nếu Tiểu ca quan tâm thì ngày ấy tới đây sớm một chút.”
Đối với những phu nhân nhà giàu mà nói, đồ vật có chất lượng, khẩu vị ngon lại mới mẻ là được, tiền không phải là vấn đề.
Nhưng số lượng có hạn, muốn mua cũng không mua được chính là vấn đề.
Hơn nữa hiện tại các phủ đều biết đến thứ này, đến lúc đó tiếp đãi khách quý mang ra mời nhau, nhà ngươi không có mà nhà người ta có, như vậy quá xấu hổ.
Vừa nghe là tới trước thì được trước, gã sai vặt vội vàng cảm tạ Tiêu Liệt nhắc nhở, vội vàng quay về phủ báo tin tức này. Nếu hắn lỡ làm rò rỉ tin tức này dẫn tới trong phủ không mua được thì sẽ bị trách phạt.
Sau khi thấy gã sai vặt vội vã rời đi, Tiêu Liệt gãi gãi đầu, một lần nữa trở lại cửa hàng thảo luận cùng đám thợ thủ công.
Nhưng chỉ chốc lát sau, lại có mấy gã sai vặt của mấy nhà tìm tới cửa dò hỏi.
Sau khi Tiêu Liệt nói rõ lần nữa, chưa kịp quay về cửa hàng, lại có người tới……
Hắn đành giao mọi chuyện trong cửa hàng cho đám lão thợ thủ công, cứ dựa theo những thảo luận trước đó bọn họ đã thống nhất mà tiến hành làm, chờ hắn ứng phó xong người bên ngoài thì sẽ trở về xem xét.
Các gã sai vặt của các phủ đến rồi đi luân phiên nhau, Tiêu Liệt không ngừng lặp đi lặp lại thời gian khai trương cùng ưu đãi trong ngày khai trương. Nói xong lời cuối cùng, lời nói của hắn như bị tê liệt, chính là cái máy nói không cảm xúc…
Tới giữa trưa mới dần dần có ít người tới hơn, đám lão thợ bận rộn ở cửa hàng cũng muốn trở về ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lát.
Lúc này Tiêu Liệt mới xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, tiễn đám lão thợ đi.
Buổi sáng hôm nay, hắn cảm thấy đã nói hết toàn bộ lời nói của nửa đời mình …
Sau khi đóng cửa cửa hàng, Tiêu Liệt trở về hậu viện ăn cơm.
Phó Yên đã chuẩn bị xong bữa cơm thịnh soạn và tươi ngon chờ hắn.
Tiêu Liệt ngồi xuống, múc liên tiếp hai chén canh cá màu trắng.
Canh cá tươi ngon được nuốt xuống bụng, giọng nói mới giảm bớt khô khốc một chút.
Phó Yên bưng chén kinh ngạc mà nhìn hắn: “A Liệt ca, chàng rất khát sao? Ở đằng trước có bận đến mấy vẫn có thể trở về uống miếng nước nghỉ ngơi một chút. Nếu không buổi chiều ta mang một ít nước trà cho chàng nhé.”
Tiêu Liệt lắc đầu: “Không cần nàng đưa, ta đã mang nước cho đám thợ rồi. Sáng nay có quá nhiều người tìm đến, nói chuyện nhiều nên khát.”
“Hả? Rất nhiều người tới sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đều tới hỏi thời gian cửa hàng chúng ta khai trương, nhìn qua cách ăn mặc đều có thân phận, hình như đều là gã sai vặt của mấy gia đình giàu có thì phải.”
Phó Yên nghe hắn nói như vậy, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
“Chắc là từ tiệc mừng thọ của Uông lão phu nhân mà biết đến cửa hàng chúng ta. Cũng không uổng công tặng Uông đại công tử hai hộp điểm tâm.” Đôi mắt hoa đào của Phó Yên đựng đầy ý cười, con ngươi ngập nước đều tràn đầy đắc ý và hi vọng trong tương lai.
Phó Yên nói tiếp: “Chàng có nói ưu đãi của chúng ta khi khai trương cửa hàng mới không?”
“Có nói.” Tiêu Liệt gật đầu.
“Thế cũng được, cũng chẳng cần sợ khi chúng ta khai trương không có ai tới mua.”
Có khi rượu thơm chẳng sợ ngõ sâu.
“Tay nghề A Yên giỏi như vậy, ta không sợ không phân biệt được.” Tiêu Liệt an ủi nói.
“Ha ha ha, mau ăn mau ăn, buổi chiều ta phải đi đến chỗ Lý nương tử kia cảm tạ tỷ ấy một phen mới được.” Phó Yên gắp một đũa đồ ăn cho Tiêu Liệt.
Xét đến cùng, cũng phải cảm ơn Lý nương tử giới thiệu Uông phủ cho nàng.
“Nàng đi đi, cửa hàng có ta rồi.” Tiêu Liệt nói xong, ăn từng ngụm từng ngụm cơm liền. Ăn nhiều hơn một chút, không biết buổi chiều có người nào đến dò hỏi nữa hay không.
Quả nhiên, suốt cả buổi chiều, Tiêu Liệt cũng vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa hàng lần lượt tiếp đãi giải đáp đám sai vặt đến dò hỏi. Đến khi chạng vạng mới có thời gian tiến vào trong cửa hàng kiểm tra lần lượt từng chỗ bố cục trang trí của ngày hôm nay.
Thấy cửa hàng còn chưa khai trương, thế mà lại có nhiều người như vậy chủ động tới hỏi, nhìn vẫn là gã sai vặt làm việc trong những nhà giàu, đám lão thợ liền tò mò hỏi: “Ông chủ Tiêu, cửa hàng này của ngài là muốn làm cái gì vậy?”