Cảm tạ 1
Thạch Dương tập trung ánh nhìn, túm chặt lấy góc áo, mạnh mẽ gật gật đầu.
“Phu nhân…… Ngài yên tâm. Ta nhất định sẽ trông chừng cửa hàng cẩn thận cho ngài.”
Hắn hứa hẹn chậm rãi từng chữ một.
Đứa trẻ tới nhà bọn họ chỉ mới nửa tháng, thân thể nhỏ nhắn còn rất gầy yếu, thấp hơn Phó Yên nửa cái đầu. Nhưng hàng năm dinh dưỡng nuôi thân thể không tốt cũng không ngăn được linh hồn cao lớn chững trạc của hắn.
Tiêu Liệt đi tới đè đè bờ vai của hắn, đó là thể hiện sự ủng hộ lặng lẽ.
Tiêu Liệt: “Đi thôi.”
Tiêu Giản cầm lấy cái túi sách mà tự mình chuẩn bị, đuổi kịp ca ca mình, còn không quên lễ phép từ biệt: “Thạch bà bà, A Dương ca ca, A Mãn tỷ tỷ, ta đi trước đây.”
Thạch bà bà nhìn cậu bé chạy xa, không yên tâm mà dặn dò: “Tiểu lão gia đừng chạy, đi chậm một chút kẻo ngã.”
“Chúng ta đi trước đây.” Phó Yên cũng lấy đồ đã chuẩn bị sẵn đi ra cửa.
“Ngài đi đi, trong nhà có chúng ta rồi.”
Thôn An Bình, Tiêu gia.
Nhà cũ không trở về ở thường xuyên nên bị tích tụ một tầng bụi bẩn.
Tiêu Liệt mang theo Tiêu Giản ở lại quét tước, còn Phó Yên thì mang theo điểm tâm mới đi tới nhà Tôn trường Canh, tiện thể quan sát xem tình hình thêu chữ thập của đám người Trương thẩm.
Đi tới ngoài cửa cổng Tôn gia, chỉ thấy cửa nhà họ hé mở một nửa, bên trong truyền đến tiếng người ồn ào.
Phó Yên đi lên trước, nhẹ nhàng gõ gõ cửa rồi hô hai tiếng.
Không biết có phải là vì bên trong âm thanh quá lớn không nghe thấy hay không mà quá không ai trả lời.
Đợi chờ một lát, Phó Yên liền định trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đột nhiên,cửa viện bị người đột ngột đẩy ra từ bên trong.
“Ta nhổ vào! Phu nhân trưởng thôn chó má gì chứ, ta thấy chính là mắt chó coi người thấp!”
Thôi Hạnh Hoa hùng hùng hổ hổ mà chạy ra khỏi Tôn gia, suýt nữa đụng phải người.
“Ai đấy? Không có mắt à? Đứng chặn giữa đường thì ai mà đi nổi?”
Có người chặn đường, Thôi Hạnh Hoa thuận miệng mắng, khi nhìn kỹ lại người này thì lại là Phó Yên.
Phó Yên mặc áo váy màu phấn đào, trên đầu búi tóc lỏng lẻo có cài một cái trâm bạc được khảm những viên trân châu nhỏ, trên mái tóc đen tuyền của nàng không tô điểm thêm bất cứ trang sức nào khác.
Quần áo thanh nhã dịu dàng càng làm nổi bật ngũ quan diễm lệ tươi tắn của nàng.
Một thời gian không gặp, thần thái nàng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, dường như còn cao lớn hơn một chút, loáng thoáng khiến Thôi Hạnh Hoa có cảm giác ngột ngạt.
Mà ngược lại.
Cuộc sống của Thôi Hạnh Hoa ở trong thôn đại khái là không ổn.
Bộ y phục bằng vải bông trên người đã bị giặt đến đến mức trắng bệch, mặc dù trên quần áo đầy nếp gấp nhưng bà ta vẫn mặc.
Ngắn ngủn một tháng, tóc đen hai bên thái dương của bà đã trộn lẫn những điểm bạc hoa râm, khuôn mặt cũng chua xót tiều tụy.
Phó Yên liếc mắt một cái đánh giá rồi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, mặc kệ có nghèo túng hay không, sự khắc nghiệt của bà ta vẫn in hằn trên mặt.
Nếu dựa theo tình huống như trước đây, Thôi Hạnh Hoa sẽ muốn trút giận lên Phó Yên.
Nhưng có lẽ nghĩ đến cả nhà mình hiện tại đang sinh hoạt chật vật ở trong thôn cùng nhi tử đang rất vất vả, cùng với bức thư giao ước ở trong từ đường.
Cho nên Thôi Hạnh Hoa đè lửa giận xuống.
“Đen đủi!” Ba ta phất tay áo, gặp thoáng qua Phó Yên. Chỉ có lời oán giận nho nhỏ phiêu tán ở trong gió tiết lộ ra chủ nhân phẫn uất bất mãn.
Phó Yên coi như gặp một người xa lạ đi ngang qua, quét mắt một cái thì không chú ý nữa.
Cửa viện mở rộng, có người nhìn thấy Phó Yên ngoài cửa, vội hô lên với Trương thẩm: “ Phó Yên của Tiêu gia tới!”
“A Yên?” Trương thẩm lách ra khỏi đám tức phụ và các cô nương đang vây quanh đi ra.
Người đứng ở ngoài cửa chẳng phải là A Yên sao.