Tôn Trường Minh bày ra bộ mặt đe dọa nhìn bọn họ.
Tiêu Liệt và Phó Yên cũng biết ông có ý tốt.
Phó Yên được Tiêu Liệt đỡ đứng dậy: “Sư phụ, hôm nay chúng ta đi về trước, lần sau lại trở lại thăm ngài.”
“Ta một mình vẫn tốt, không cần lo lắng, các ngươi tự chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Sắc trời vẫn còn sớm, lúc xuống núi, ba người đi khá từ tốn.
Tiêu Liệt không an tâm, vẫn vững vàng đỡ Phó Yên, còn thường xuyên quan sát qua sắc mặt của nàng.
Bị hắn ảnh hưởng, ngay cả Tiêu Giản cũng ngoan ngoãn đi sát bên cạnh hai người suốt cả hành trình, tiểu đại nhân dường như giúp Phó Yên chú ý dưới chân.
Đến tận khi trở về nhà, Phó Yên vẫn còn ổn.
Phó Yên cười cười đẩy tay hắn ra: “Chàng xem, đã nói ta không sao rồi, đừng sợ bóng sợ gió.”
Tiêu Liệt đỡ nàng đi từ từ, đúng là không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ: “Thê tử, không bằng ta vẫn tìm đại phu tới xem qua đi.”
“Không bệnh đi xem đại phu làm gì! Mau tránh ra, hàng sáng mai ta còn phải chuẩn bị.”
“Vậy… vậy để ta giúp nàng đi.” Khuyên không nổi nàng, Tiêu Liệt liền đi theo nàng tới phòng bếp phụ giúp.
Mấy ngày như vậy, Phó Yên vẫn rất ổn Tiêu Liệt mới an tâm.
Không mấy ngày nữa sẽ đến tiết Khất Xảo.
Vào tiết Khất Xảo, trong thành sẽ có chợ hoa đăng theo thông lệ, không ít người tới.
Có lời đồn rằng nếu đứng trên cầu hỉ thước dựng bên bờ sông tặng hà bao hoặc hoa đăng, người có tình sẽ ở bên nhau thật dài lâu.
Bởi vì có những nguyện cảnh tốt đẹp như vậy nên ngày Khất Xảo nam thanh nữ tú chưa lập gia đình sẽ kết bạn ra cửa du ngoạn xem đèn.
Trương thẩm đã sớm mở lời, mời bọn họ cùng đến tiệm rượu Hà Ký.
Phó Yên đã định sẵn hôm đó cúng nguyệt xuyên thất châm cùng người nhà trước, sau khi làm xong những nghi thức truyền thống này, ba người bọn đi dự tiệc, để ba người nhà họ Thạch tự do dạo chơi vui đùa một chút.
Vì ngày này, mà trước đó mấy ngày Phó Yên đều bận rộn.
Không chỉ người đặt trước bánh ngọt tăng nhiều, mà còn phải chuẩn bị lượng bánh ngọt cho hôm đó nhiều hơn chút.
Đúng như dự đoán.
Ngày mùng bảy tháng bảy vừa mở cửa một cái, khách hàng liền tràn vào như thủy triều.
“Đừng đẩy đừng đẩy! Cửa hàng của chúng tôi hôm nay làm gấp đôi số hàng, ai cũng có.”
Quá nhiều người, Thạch Dương vội vang chen ra duy trì trật tự.
Có khách quen cười nói: “A Dương tiểu ca, đừng nói chuẩn bị gấp đôi số hàng, dù có nhiều hơn hai lần nữa ta thấy cũng không đủ cho hôm nay.”
Thạch Dương cười đùa cầu hòa: “Ngài thứ lỗi, bánh ngọt nhà chúng ta tất cả mọi người đều biết, mỗi cái đều chuyên tâm làm ra, vì hôm nay mà trước đó ba ngày chưởng quỹ đã bắt đầu bận rộn. Ngài xếp hàng trước ha.”
Không thể ngừng bận rộn, Thạch bà bà cũng đi ra ngoài giúp Tiêu Liệt lấy túi đựng hàng.
Bốn người trong cửa hàng làm không ngừng, bận rộn đến mức đều chưa uống được miếng nước nào.
Không tới hai giờ, bánh ngọt chuẩn bị nhiều hơn đều đã thấy đáy.
Áng chừng lại lượng còn dư, Tiêu Liệt cao giọng hô to: “A Yên! Bánh ngọt không còn bao nhiêu, nhiều lắm là mười khách nữa. A Dương đừng để các vị khách đằng sau đợi chờ vô ích.”
Thạch Dương đáp lời, cười cười tiễn khách phía sau rời đi.
Chốc lát, trong cửa hàng chỉ còn sót lại tốp ba tốp năm khách chờ lấy hàng.
Đúng lúc này, những nông hộ và thương hộ đã đặt hàng trước đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Tiêu Liệt liền giao lại công việc đang làm cho Thạch bà bà.
“A Yên, ta về hậu viện nhận hàng một chuyến.”
“Được, A Liệt ca huynh đi về trước đi. Trong cửa hàng hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta thu dọn xong là đóng cửa.”
Phó Yên gảy bàn tính, kiểm lại sổ sách ngày hôm nay.
“Ài! Khách nhân, bánh ngọt hôm nay đã bán hết, các ngài mai lại tới.”
Ba nam nhân gầy như khỉ ốm nghênh ngang muốn đi vào trong, Thạch Dương vội vàng ngăn bọn họ lại ở cửa cửa hàng.
Bọn họ mặc áo khoác màu tối nhăn nhăn nhúm nhúm, hình như là trộm của người khác nên rất không vừa người.
“Bán hết rồi?” Nam nhân đi đầu cau mày nhìn chằm chằm tiểu tử nhỏ lùn trước mặt, hơi thở dơ dáy phun thẳng lên mặt Thạch Dương.
Mặt Thạch Dương vẫn không hề đổi sắc, cậu vẫn cười trả lời: “Đúng vậy, nếu ngài muốn mua bánh ngọt thì mời ngày mai tới sớm hơn.”
“Hừ, gia muốn mua ngay hôm nay, cút ngay đi!”
Hắn vừa nói dứt lời, Lại lão nhị ở đằng sau bất ngờ đưa tay ra, dùng một lực mạnh đẩy Thạch Dương ngã xuống đất.