“Ầm!” Đám người vây xem bên ngoài cửa hàng vội vã tản ra, khiến Lại lão đại đập mạnh vào đá xanh trên mặt đường.
Cái ngã lộn mèo này không nhẹ, Lại lão đại cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình dời khỏi vị trí. Hắn rên rỉ lăn lộn trên đất mãi không bò dậy nổi.
Tiêu Liệt vừa mới tiễn người giao hàng về từ cửa sau, đang muốn đi ra đằng trước xem giúp bọn họ dọn cửa hàng liền nghe thấy tiếng kêu khóc của Thạch bà bà.
Ý thức được đã có chuyện xảy ra, đầu óc hắn trống rỗng, lập tức xông ra cửa hàng.
Chỉ thấy trên mặt đất toàn là bánh ngọt nát bét, bị đạp vỡ vụn.
Hai người đang đè Thạch Dương ra đánh, còn có một tên muốn động thủ với Phó Yên.
Vành mắt Tiêu Liệt sắp nứt ra, sau khi dùng một cước đạp văng tên kia ra, hắn vội vàng run rẩy đỡ Phó Yên dậy.
“A yên a yên! Nàng có sao không, có bị thương không?”
Phó Yên vội vàng đẩy hắn: “A Liệt ca, ta không sao, chàng mau mau đi giúp A Dương một tay!”
Thấy Phó Yên hoàn toàn không tổn thất gì, Tiêu Liệt sải bước đi tới bên cạnh ba người kia.
Hắn đưa tay ra túm một người trước, đè đầu hắn ta xuống, hung hăng đập trên mặt đất.
Lại lão tam bị đập tới mức hoa mắt chóng mặt, nằm bẹp trên đất không tỉnh lại.
Ngay sau đó, hắn lại kéo người cuối cùng đang đè lên người Thạch Dương ra.
Lại lão nhị thấy tình trạng thảm hại của hai huynh đệ, sợ tới mức phải cầu xin tha thứ: “Hảo hán tha mạng! Chúng ta không dám nữa! Đừng đánh…”
Tiêu Liệt đỏ mắt không thèm quan tâm đến lời xin tha của hắn, cứ nện từng quyền từng quyền lên mặt hắn.
Hắn luyện võ săn thú nhiều năm, lực tay lớn.
Không quá hai quyền, Lại lão nhị cũng không chịu được nữa, trên miệng trên mũi đều là máu, chóng mặt choáng váng cả người xụi lơ ở đó mặc cho hắn đánh.
Tiêu Liệt ném Lại lão nhị ra bên ngoài cửa hàng giống như ném rác rưởi, đập vào người Lại lão đại.
Cũng vì sức nặng này mà miệng Lại lão đại phun máu, ngay cả sức để rên rỉ cũng mất.
Lại lão tam lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng, hắn vừa định bò ra ngoài tránh xa sát thần này ra, chẳng ngờ lại bị Tiêu Liệt đạp vào eo.
“Muốn chạy? Muộn rồi!”
“Gia tha mạng! Gia tha mạng!”
Tiêu Liệt kéo tóc hắn, lôi hắn ra khỏi cửa hàng như lôi một con chó chết.
Tiêu Liệt mặt không cảm giác trông như sát tinh chuyển thế, ngay trước mặt mọi người bên ngoài và hai huynh đệ còn lại của Lại gia đánh thật mạnh, máu văng lên mặt hắn cũng không thể khiến hắn biểu lộ ra bất cứ cảm xúc gì.
Đám người vây xem náo nhiệt lặng ngắt như tờ, họ nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ, không dám tiến lên ngăn cán.
Hai huynh đệ Lại gia đang nằm chung một chỗ run lẩy bẩy, cũng không dám thay tam đệ cầu tình.
Nam nhân này, quá đáng sợ!
Sớm biết như vậy bọn chúng đã không tới.
Phó Yên đỡ Thạch Dương đứng dậy, giao cậu cho Thạch bà bà rồi vội vàng chạy tới níu tay Tiêu Liệt.
“A Liệt ca! Đừng đánh!” Đánh nữa là lấy mạng người đó! Vì mấy tên cặn bã này đúng là không đáng.
Bị Phó Yên ngăn cản, Tiêu Liệt mấy lấy lại được chút tính người.
Hắn kéo tay Phó Yên đứng lên, đồng thời cũng bảo vệ nàng sau lưng mình.
Tiêu Liệt lạnh lùng nhìn ba người nằm trên đất: “Có gan tới gây chuyện thì cũng đừng có sợ, bò dậy tới phủ nha!”
Ba huynh đệ Lại gia: ???
Đây là cái thứ quỷ gì!
Bọn họ đều đã bị đánh thành như vậy mà vẫn còn muốn đi gặp quan?
Lúc này, Hắc Cẩu đi theo tiểu huynh đệ báo tin thong dng tới muộn.
Hắc Cẩu đi qua ba kẻ đang nằm mọp trên đất, đến gần Tiêu Liệt thấp giọng khuyên nhủ: “Tiêu huynh! Ba cái đồ chơi này huynh giao cho ta! Đảm bảo hả giận hơn đưa tới quan phủ!”
Tiêu Liệt ngước mắt nhìn hắn chằm chằm.
Hắc Cẩu bị con ngươi thâm trầm đẩy sát khí chiếu tướng tới mức hơi cứng người: “Huynh tin ta! Sau này chúng nhất định không xuất hiện trước mắt mọi người nữa.”
Một lát sau, Tiêu Liệt mới vừa gật đầu vừa nói: “Vậy chuyện này làm phiền Hắc Cẩu huynh, ân tình này Tiêu Liệt ta ghi nhớ.”