Nông Gia Kiều Phúc Thê (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 191 - Phương Tam Gia Ra Tay 1

Chương 191 - Phương Tam Gia ra tay 1
Chương 191 - Phương Tam Gia ra tay 1

Tiêu Liệt đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bụng Phó Yên, chậm rãi vuốt ve.

“Lúc ta đến, trên tiệc rượu chỉ có Tề tiên sinh. Hẳn là tốt lắm, mọi người trò chuyện nhiệt tình như lửa.” Tiêu Liệt thờ ơ đáp lời Phó Yên.

Tối nay lúc ở trên tiệc rượu, hắn luôn nghĩ tới Phó Yên ở nhà, vốn hắn cũng không phải người nói nhiều. Đối với chuyện của hai nhà Tôn Tề, Tiêu Liệt không hề chủ động hỏi, chỉ thỉnh thoảng nghe một chút.

Phó Yên bị hắn sờ có hơi ngứa ngứa, nàng không nhịn được bật cười, bắt bàn tay hắn đè lên bụng: “Ngứa! Còn chưa lộ rõ bụng bầu mà.”

“Vậy ta nhẹ một chút nhé?”

“Ai nha, ta đang nói chuyện với chàng đó!”

“Ta thực sự không chú ý nghe. Chờ mai Trương thẩm tới thăm nàng thì nàng hỏi thẩm ấy là được.”

“Ngày mai Trương thẩm tới?” Phó Yên xoay người đối mặt với Tiêu Liệt.

“Đúng vậy. Thẩm ấy hỏi ta sao nàng không tới, ta mới kể chuyện hôm nay ra, sau đó thẩm ấy bảo mai tới xem nàng chút.”

Phó Yên muốn đứng dậy: “Vậy sao chàng không nói với ta sớm một chút? Ta nói qua với Thạch bà bà mai mua thêm thức ăn.”

Tiêu Liệt vô tội, nàng cũng không có hỏi nên hắn liền quên…

Tiêu Liệt sao có thể để Phó Yên đứng lên, hắn vội vàng kéo nàng nằm xuống một lần nữa: “Nàng đừng đứng lên, ngày mai ta phải ra cửa sớm hơn chút, đến lúc đó nói qua với Thạch bà bà là được.”

“Đã trễ như vậy, Thạch bà bà cũng ngủ rồi.”

Nghe hắn nói như vậy, Phó Yên lại một lần nữa nằm xuống.

Thấy Phó Yên than phiền nằm nghỉ ngơi trên giường nhàm chán, Tiêu Liệt liền hỏi nàng: “Nếu không sáng mai ta ra ngoài mua mấy quyển thoại bản lại cho nàng, tiện cho nàng xem giết thời gian?”

Thoại bản của Phó Yên vẫn là ban đầu mang từ Triệu phủ ra ngoài, trước kia nhàn rỗi không có việc gì làm thì mua.

Thoại bản ở nơi này đối với một Phó Yên đã chịu đủ sự thử thách từ tiểu thuyết nước ngoài đủ loại thời đại cổ kim mà nói vẫn không quá thú vị. Phần lớn đều là một loại giọng điệu, tùy tiện xem một chút giết thời gian thì còn tạm được, mua thêm cũng không có gì mới mẻ mà còn phí tiền.

Phó Yên ngáp một cái: “Đừng, chẳng bằng chàng mua ít tứ thư ngũ kinh, luận ngữ kinh thi các thứ. Sau này A Giản cũng có thể sử dụng, mà còn có thể dùng để đặt tên cho con…”

Nói rồi lại nói, Phó Yên liền nghiêng đầu vào trong ngực Tiêu Liệt ngủ thật say.

Nàng đã ngủ nhưng Tiêu Liệt còn chưa có ngủ được.

Nghĩ đến chuyện phải đặt tên cho con, trong đầu Tiêu Liệt hiện ra ngàn vạn chữ, mất ngủ đến tận nửa đêm…

*

Một nơi ẩn náu của Cao Nghĩa Môn.

Ba huynh đệ Lại gia bị trói tay chân, bịt mắt, chặn miệng, họ đã ở trong căn phòng cũ nát này quá một ngày.

Bị trói không nói được gì, cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Ba người đều bị đánh không nhẹ, cảm giác đau từ từ dâng lên, ba người bọn họ cũng không hừ hừ rên rỉ nữa, chỉ uể oải xui lơ trên đất.

Cảm giác đói bụng đã chiếm cứ rất lâu, bọn họ còn tưởng rằng mình bị Cao Nghĩa Môn bỏ quên.

Nửa đêm, Phương Mãnh xử lý xong chuyện mới dẫn Hắc Cẩu và mấy huynh đệ khác về.

Ban ngày nghe được tin tiểu đệ báo, Phương Mãnh đã đập vỡ một cái ly.

Hắn đè lửa giận hỏi Hắc Cẩu: “Không phải ta đã bảo các huynh đệ chiếu cố cửa hàng đó rồi sao?”

Hắc Cẩu đã rất lâu chưa thấy Phương Tam Gia nổi giận.

Những năm nay, dù là hí lầu, sòng bạc to như vậy có người gây chuyện, Phương Mãnh cũng chỉ bình tĩnh ngồi đó, lãnh đạm, nên làm thế nào thì làm y như thế.

Những huynh đệ khác bị khí thế của Phương Mãnh áp chế tại chỗ, cúi đầu đứng phía sau.

Hắc Cẩu gánh chịu cảm giác đè nén, mở miệng giải thích giúp các huynh đệ: “Tam gia, các huynh đệ quả thực cũng đã đánh tiếng. Chẳng qua ba huynh đệ Lại gia này ngày thường gan nhỏ chỉ ăn trộm vớ vẩn, không lăn lộn trong vòng, có thể… có thể không nghe được phong phanh. Huống chi huynh đệ lưu ý cửa hàng này vừa nhận được tin liền tới ngay…”

Bình Luận (0)
Comment