Cứ vậy mà tìm, chúng ta đã tìm hết ba năm.
Trong lòng Ngô thúc cũng thương xót thay hai huynh muội lão gia.
Tiêu Liệt: "Các ngài nói đã tìm được manh mối, vậy bá phủ phu nhân các ngài lo liệu như thế nào?"
Ngô thúc nhấp một ngụm trà, lần này chậm rãi nói: "Mặc dù chúng ta đã thẩm vấn những người hầu năm đó, nhưng các nàng cũng chỉ biết Xương Bình bá phu nhân có ý định gả cô thái thái cho cháu trai nhà mẹ đẻ của bà ta. Cô thái thái không muốn nên tự mình chạy khỏi phủ. Sai lầm lớn nhất của bà ta chính là nói dối tin cô thái thái chết.
"Mà ở trong thế gia, vì thanh danh của gia tộc, chuyện không vẻ vang như vậy do đích mẫu làm lại không thể trách được, nói ra ngược lại sẽ làm vấy bẩn danh dự của cô thái thái.
Tiêu Liệt cắn răng, tràn ngập lửa giận, oán hận nói: "Vậy bọn họ liền trở thành người vô tội, có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?"
Ngô thúc: "Vì lo lắng cho danh dự của cô thái thái, quả thật không nên làm lớn việc này."
"Nhưng nếu có chút chứng cứ rõ ràng, bọn ta nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta."
Vẻ mặt Ngô thúc kiên định, nhìn về phía Tiêu Liệt đang đầy đau khổ cùng tức giận: "Đó không chỉ là nương của ngươi, cũng chính là muội muội cùng mẹ đồng thai với lão gia nhà ta, cô nương được ngài ấy bảo vệ sau lưng. Thế gian này vẫn còn có rất nhiều biện pháp đối phó với người muốn đối phó mình."
Ngô thúc dừng lại một chút.
Từ manh mối tìm được, ba năm nay lão gia chúng ta vẫn luôn cử người tìm kiếm cô thái thái ở dọc đường. Về phần Xương Bình bá phủ, ngài ấy vẫn chưa có thời gian dọn dẹp thôi.
Ông cũng từng đi theo lão gia chém giết đi ra từ chiến trường. Năm đó lão gia giao ra binh quyền, theo đại tướng quân quay về nhận chức binh bộ thượng thư, chẳng lẽ thiên hạ thật sự cho rằng lão hổ khát máu có thể thay đổi tính ăn thịt sao?!
Phải biết rằng, năm đó khi chân tướng còn chưa rõ ràng, Diệp Trác có thể vì cái chết của muội muội cùng thân mẫu mà đoạn tuyệt quan hệ.
Tuy rằng ở phương diện này cũng có thể vì thế cục mà tự làm ô nhục thanh danh, để người bên trên thấy an tâm.
Nhưng phần tình cảm này không phải là giả.
Nghe ông nói như vậy, Tiêu Liệt kiềm chế cơn tức một chút.
Nhưng ký thác nguyện vọng báo thù của mình lên trên người người khác, chính mình lại yếu đuối bất lực khiến hắn như nghẹn ở cổ họng.
Địa vị chênh lệch rất xa, chỉ sợ ngay cả cửa của bá phủ gì đó hắn cũng không thể vào được. Càng đừng nói tìm được bá phủ phu nhân, khiến bà ta phải trả giá đắt.
Khuôn mặt Tiêu Liệt trắng bệch, cúi đầu ngồi trên ghế.
Phó Yên nhìn mà đau lòng, huých nhẹ vào hắn: "Ngô thúc nói, việc của nương cữu gia cũng sẽ có biện pháp. Trời không tuyệt đường người, chân tướng bị chôn giấu hơn hai mươi năm có thể phơi bày trước ánh mặt trời. Ai có thể đảm bảo bá phủ kia còn có thể thuận buồm xuôi gió suốt đời?"
"Tiêu phu nhân nói rất đúng!" Ngô thúc vỗ tay, nở nụ cười: "A Liệt, phu nhân của ngươi đã nghĩ thông suốt rồi. Tóm lại chúng ta sẽ khiến những người đó phải trả giá."
Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Phó Yên kiên định, cho hắn một sự chống đỡ to lớn.
Đúng vậy, đời người còn dài. Một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì mười năm, nếu không thì nữa thì cả đời. Tóm lại hắn sẽ tìm được cơ hội!
Ngô thúc ôn hoà hỏi: "Chuyện đã qua rồi, những điều ta biết đều nói hết cho các ngươi rồi. A Liệt, ngươi xem, các ngươi có đồng ý cùng ta quay về Dũng Nghị công phủ không?"
Tiêu Liệt: "Dũng Nghị công phủ?"
"Ôi, xem ta kìa, vậy mà lại không nói rõ trước." Ngô thúc vỗ đầu: "Lúc trước lão gia nhà ta cùng hoàng trưởng tử trở về từ sa trường, sau khi bệ hạ đăng cơ liền ban thưởng cho lão gia Dũng Nghị cung. Sau lại cưới muội muội của bệ hạ, trưởng công chúa Mẫn Nhạc. Trong phủ còn có một nam một nữ, cả hai đều hoạt bát hiền lành, các ngươi cũng có thể sống hoà thuận với nhau.