Muốn ăn 1
“Ca ca, tẩu tử, Nhu Nhu khóc rồi!” Tiêu Giản hô to.
Tiêu Liệt đứng lên: “Ta đi xem. Các ngươi cứ trò chuyện tiếp đi.”
Đã nói xong hết cả hai việc, Phó Yên cũng không có chuyện gì ở nơi này nữa liền nói: “Xong hết chuyện rồi, ta cũng đi xem Nhu Nhu đây.”
Phó Yên và Tiêu Liệt cùng đứng dậy rời đi, ba người Thạch gia ở lại tại nhà chính.
Thạch Mãn: “Nãi nãi, ngày mai chúng ta sẽ được khôi phục thân phận hộ tịch à? Cháu…… sao cháu cảm thấy như đang nằm mơ vậy nhỉ?”
Thạch Dương nghe vậy, vươn tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đầy đặn của cô bé.
Thạch Mãn hất tung bàn tay to của ca ca ra, bất mãn mà kêu lên: “Đau đau đau! Ca, ca làm gì thế?!”
“Đau thì không phải nằm mơ.”
“Hừ!”
Thạch bà bà cười khanh khách mà nhìn hai huynh muội đùa giỡn trong chốc lát.
Sau đó bà nghiêm nghị nói: “Ân đức của phu nhân đối với Thạch gia chúng ta quá lớn, chờ chúng ta đi tới kinh thành, hai cháu phải chăm lo canh giữ cửa hàng thật tốt! Nếu có lỗi gì, không cần phu nhân phải ra tay, ta sẽ xử lý các cháu!”
“Nãi nãi, cháu nhớ kỹ rồi.” Thạch Dương, Thạch Mãn trăm miệng một lời mà đáp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Liệt mang theo ba người của Thạch gia đi tới phủ nha làm hộ tịch ổn thỏa.
Từ đây ba người Thạch gia chính là lương dân của triều Lý.
Giữa trưa, Thạch bà bà tự bỏ tiền túi ra, cùng Thạch Dương gọi một bàn thức ăn phong phú, ăn mừng chuyện vui trong ngày này.
“Phu nhân mau ngồi xuống đi!” Thạch Mãn tiếp đón Phó Yên đi tới.
Phó Yên đặt Nhu Nhu đang ngủ xuống giường gỗ.
“Về sau cũng đừng gọi là phu nhân nữa.” Nàng vuốt ve mái tóc của tiểu nha đầu.
“Vậy gọi là gì?” Thạch Mãn nghi hoặc hỏi.
Phó Yên: “Chúng ta là ngang hàng, lại không cách biệt nhiều tuổi, ngươi gọi ta là A Yên tỷ đi.”
Tiêu Liệt đi tới nghe được, cũng nói: “Cũng đừng gọi ta là lão gia nữa, gọi giống đám người Thế Thịnh đi, gọi ta là A Liệt ca là được.”
Thạch Mãn chớp chớp mắt đồng ý, nghe lời phu nhân…… À không đúng, A Yên tỷ.
Thạch Dương ngước mắt nhìn nhìn Phó Yên, kiên trì nói: “Ta đã chính thức bái sư, ta muốn gọi là sư phụ.”
Phó Yên cười gật đầu.
Nhu Nhu được hơn sáu tháng tuổi, tay chân khỏe mạnh và hoạt bát hơn.
Khi cả nhà bọn họ đang dùng cơm, Nhu Nhu ngửi được mùi đồ ăn thơm ngọt, ngồi dậy tóm lấy giường gỗ nhìn về phía bên này, trong miệng “A a” mà gọi mọi người, tay nhỏ còn vỗ vỗ vào giường gỗ, dường như có vẻ tức giận khi bọn họ ăn cơm không đưa cô bé theo.
Phó Yên buồn cười mà ôm cô bé tới ngồi cùng một chỗ với mọi người ở bên cạnh bàn.
Nếu không để ý tới con bé, nhóc tiểu yêu này chỉ ngồi một lát sẽ gào to lên như sét đánh giữa trời quang cho mà xem.
Nhu Nhu ngồi ở trong lòng nương, bàn tay nhỏ muốn tóm lấy đồ vật trên bàn.
Phó Yên bắt được bàn tay nhỏ mập mạp trắng muốt của con bé nói: “Muốn ăn cơm à? Nhu Nhu còn nhỏ, không thể ăn đâu.”
Nhu Nhu ngẩng đầu nhìn nương, lại nhìn đồ ăn đa dạng sắc thái trên mặt bàn rồi mở miệng “Ê a?”
Thạch bà bà thò đầu qua nhìn bảo bối nhỏ hỏi: “Nhu Nhu đói rồi sao?”
Phó Yên bắt được cái tay nhỏ đang quơ lộn xộn của con bé: “Ta mới cho con bé ăn cách đây không lâu.”
Thạch bà bà nghĩ nghĩ, nói thương lượng với Phó Yên: “Hiện tại con bé cũng có thể ăn một chút những thứ khác, để ta đi làm một ít cháo bột cho Nhu Nhu nhé?”
Cái răng nhỏ của Nhu Nhu đã mọc ra một ít, có thể dần dần ăn dặm thêm một ít thức ăn phụ để gia tăng dinh dưỡng.
Phó Yên đồng ý: “Cũng được.”